Lữ Tuần cười cười nhìn hoàng đệ của mình, ngoài miệng lại nói với Thái Thần: “Ngày mai sứ thần của Lân quốc sẽ đến Thương quốc. Buổi tối sẽ tổ chức yến tiệc tẩy trần, huynh có muốn đi không?”
Thái Thần hơi chững lại một chút, sau đó nói: “Thân phận của ta có thể không được.”
“Không sao, có bổn vương đưa huynh vào.”
Hắn đã nói như vậy rồi Thái Thần đương nhiên không có lý do để từ chối. Quan trọng nhất là hắn thật sự muốn đi. Hắn muốn thăm dò xem Lân quốc bây giờ thế nào rồi.
Ngày hôm sau đến rất nhanh.
Thân là hoàng tử, Lữ Đông Miên vẫn phải vào cung dự yến tiệc. Đặt biệt là Thái Thần có đi, đương nhiên y cũng muốn đi.
Lữ Tuần thân là nhị hoàng tử, đương nhiên vị trí của hắn xếp ở đầu. Nhưng cho dù Thái Thần đi theo hắn vào cũng không thể ngồi chung. Hắn được xếp ngồi phía sau, bên cạnh Lữ Đông Miên cũng ngồi sau lưng Lữ Tuần.
Bên cạnh Lữ Tuần là tể tướng của Thương quốc.
Thái tử Thương quốc lại ngồi ở đối diện bên kia, bên cạnh hắn là sứ giả của Lân quốc.
Cho nên vị trí của Thái Thần liền có thể dễ dàng nhìn thấy đám người Lân quốc, khoảng cách không xa không gần, nếu biết chút môi ngữ còn có thể đón xem bọn họ đã trao đổi gì với nhau.
Lân quốc mặc dù thay triều đổi đại nhưng quần thần vẫn là những người đó, không mất đi bao nhiêu. Cho nên Thái Thần vẫn nhìn ra được thân phận của đối phương. Nhưng khiến hắn không ngờ tới nhất là Lân quốc lại phái ra thái sư Lộc Nghinh, người đi đầu cuộc chính biến năm đó lật đổ hoàng tộc họ Thái.
Nhìn vào mặt này có thể thấy Lân quốc thật sự coi trọng lần nghênh thân này. Cũng là một cách chứng minh Lân quốc có ý muốn giao hảo, còn sảng khoái đồng ý cho công chúa cầu thân vị trí quý phi nhất phẩm, cấp bập có khi cũng chẳng thua kém bậc mẫu nghi thiên hạ là hoàng hậu. Tương lai sinh được hoàng tử khả năng được làm thái tử là cao không cần nói. Phía sau còn có một Thương quốc, đó nghiễm nhiên đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Nhưng thật ra chuyện này là đương nhiên, lại bị Lân quốc mang ra làm thành ý, đủ giao xảo.
Thái Thần vừa thấy Lộc Nghinh sắc mặt liền không tốt.
“Ngươi sao vậy?”
Tại thời điểm đó bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay nhỏ vươn tới, khẽ lôi kéo vạt áo của hắn. Âm thanh lại như chạm đến đáy lòng hắn.
Thái Thần giật mình, sau đó hoàn hồn. Ngẫm lại mình thất thố như thế cũng không làm gì được, còn dễ làm bại lộ thân phận. Cho nên hắn liền không để ý đến bên kia nữa mà quay qua nhìn tiểu ngốc tử chưa gì đã giải quyết một nửa đĩa bánh trên bàn trước mặt, trên môi cũng có chút vụn bánh dính lên mà không biết lau đi, đáy mắt hắn dịu dàng.
“Đói bụng?”
Hắn hỏi.
Tiểu ngốc gật đầu.
Mọi khi y không thích nhất là những bữa tiệc như thế này. Nhưng mà thời điểm trong cung có tiệc, ngự trù phòng rất qua loa đối với y, y thường không được ăn no, còn có thể bị thái giám lớn mật bỏ đói. Cho nên mặc dù không thích thì y vẫn đến.
Thật ra cái chức Niên vương của y là do Lữ Tuần xin hoàng đế mà có. Sau khi rời khỏi hoàng cung đến bên ngoài phủ đệ, có Lữ Tuần trông coi cuộc sống của Lữ Đông Miên tốt hơn nhiều. Cho nên đối với hắn Lữ Đông Miên vẫn có đủ thân cận.
Thái Thần lại không biết điều này, nhưng mà không ngại hắn đối với y cưng chiều chùi vụn bánh cho y, lại dặn: “Lát nữa sẽ có đồ mặn, không cần ăn quá nhiều điểm tâm.”
Lữ ngốc nghếch ngoan ngoãn gật đầu, không ăn nữa.
Họ lại không biết cử chỉ của hai người đều lọt vào tầm mắt của một vài người mang theo tâm tư kín đáo.
Tiết Mạch Nhi nhíu mày nhìn bóng lưng của họ, trong lòng cảm thấy vô cùng không thích hợp nhưng lại không nói rõ được. Nếu không phải chỗ ngồi của nữ quyến không gần nam quyến thì nàng đã muốn ngồi bên cạnh Thái Thần, cùng hắn trò chuyện rồi. Bây giờ lại chỉ có thể ngồi chờ suông.
Yến tiệc diễn ra theo tuần tự, không hề có gì bất thường là sau khi hoàng đế nhập tiệc, chào hỏi sứ thần xong là liền khai tiệc. Lúc đó vũ công hoàng cung sẽ trợ hứng góp vui, sau đó tài nữ trong kinh thành cũng thi nhau lên biểu diễn tài nghệ, xem như là cơ hội thu hút phu quân trong tương lai.
Thái Thần trong lúc này may mắn nhìn thấy ngũ công chúa Lữ Dung.
Mỹ mạo thật sự là xuất chúng.
Trong lúc đó hắn còn phát hiện nàng ẩn ý đưa tình nhìn về phía Tiết Mục Đình. Lại lén lút xem ánh mắt không rõ vui buồn của hoàng đế, hắn cảm thấy ngũ công chúa này có thể không được trầm ổn như hắn nghĩ cho lắm. Hoặc có thể nàng muốn mượn cơ hội này bày tỏ thái độ với hoàng đế chăng, để cho người biết nàng đã có đối tượng, không muốn gả đi xứ.
Tóm lại một bữa yến tiệc đó xem như chủ khách đều vui. Lân quốc cũng không có nói bóng nói gió gì về các công chúa của Thương quốc. Ý tứ muốn nói Thương quốc muốn phái ai đi họ đều sẽ vui vẻ chấp nhận, đây cũng là một loại thể hiện họ không hề có ý đồ nối giáo với người nào trong Thương quốc trước đó có mưu đồ kéo kề kết phái dưới mắt thiên tử, để hoàng đế Thương quốc an tâm phái công chúa mà ông tâm đắc đến Lân quốc.
Ở trong yến tiệc khó tránh tai vách mạch rừng, cho nên sau khi hoàng đế rời đi được một lúc thì Thái Thần cũng dẫn Lữ Đông Miên ra ngoài mà không trao đổi gì với Lữ Tuần hết. Hơn hết là, ngốc tử buồn ngủ rồi, hắn cảm thấy mình cũng đã quan sát đủ, sợ rằng ở lại lỡ như đụng độ người Lân quốc lại ra chuyện thì không hay nên đánh tiếng với Lữ Tuần một chút, ý muốn trở về trước.
Lữ Tuần không ngăn cản mà còn sắp xếp thị vệ thân cận bên người đưa họ về.
Lúc ra ngoài lại đụng phải Tiết Mạch Nhi.
“Thái huynh.”