“Không thể phụ tâm ý của Duẫn vương được.”
Thái Thần nói nhẹ như không.
“Nào, dù sao trận này chúng ta cũng thắng rồi.”
Lữ Tuần không chấp, cười ha hả nâng chén.
Thái Thần thuận theo cùng hắn cụng chén.
Lữ ngốc manh ngồi bên cạnh cũng không tha náo nhiệt, hớn hở bon chen vào.
Không khí đủ tốt đẹp, ai nấy đều vui.
Nhưng có nơi lại không vui nổi, tựa như điện Đông Cung.
“Giỏi cho một Thái Thần.”
Lữ Hiện sắc mặt vô cùng khó coi hằn hộc ném ra một câu này.
Người bên trong điện biểu tình cũng chẳng dễ xem.
“Thái tử, ta đã sớm nói người này sẽ làm ảnh hưởng đại nghiệp của người.”
Lại bộ thượng thư Đỗ Tung nghiêm nghị nói: “Thân phận của hắn rất đáng ngờ.”
“Nếu muốn hoàn thành đại nghiệp, người này không thể không trừ.”
Sắc mặt Lữ Hiện âm trầm khiến cho ngũ quan thô lỗ trở nên tối tăm, dữ tợn xấu xí thêm vài phần.
“Chuẩn bị đi. Vây cánh của Lữ Tuần, bất kể thế nào đều phải nhổ bỏ.”
…
“Miên Miên, đừng làm rộn.”
Thái Thần vô cùng bất đắc đĩ giữ chặt cái người đang ngồi trên người hắn, lôi kéo y phục của hắn không buông. Thế nhưng Lữ ngốc hôm nay lại là có chuẩn bị mà đến, nói đến có lý: “Hôm qua ngươi đã đáp ứng trở về sẽ chơi trò chơi với ta!”
“…”
Thái Thần không phản bác được, nhìn ngốc tử đang trề môi lên án mình, bởi vì mới ngủ dậy mà vạt áo không nghiêm chỉnh để lộ một đoạn xương quai xanh gầy gò trắng mịn hút hồn người mà đáy mắt lưu chuyển ám trầm khó lường.
Cứ vậy nhưng ngốc tử lại hoàn toàn không thấy. Thân hình mềm mại không lúc nào yên loạn động trên người nam nhân, vô tình lại ngây thơ đốt lửa.
Mắt thấy lửa bắt đầu nhen nhón, ngoài cửa lại vang lên tiếng âm thanh của hạ nhân: “Thái công tử, bên ngoài có Tiết tiểu thư cầu kiến.”
“Vương gia để ta đến thông tri ngài, không lâu nữa Tiết tiểu thư sẽ tới đây.”
Cả hai người nhất thời dừng lại động tác lôi lôi kéo kéo.
Lữ Đông Miên trực tiếp nhất, bĩu môi hờn dỗi hứ một tiếng.
Thái Thần thoáng suy nghĩ nguyên nhân Tiết Mạch Nhi tới đây nhìn thấy vậy liền buồn cười, nửa cưng chiều không nói không rằng kéo người tới, cúi đầu ngậm lấy cánh môi hồng nhuận no đủ bởi vì kinh ngạc mà hé ra.
Vừa mạnh mẽ cũng đủ ôn nhu đem tất cả âm thanh kinh hô đều nuốt vào trong bụng. Không chút giữ lại mà giày vò đôi môi kia, ép buộc chủ nhân của nó từ một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt thành con mèo không xương.
Đợi được thả ra khuôn mặt ngây ngô non nớt kia đã trở nên kiều diễm động tình.
“Thái công tử?”
Có lẽ do không nghe thấy tiếng đáp lại nên bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng hỏi thăm của hạ nhân.
Thái Thần kiềm lại xao động trong lòng, lại hung hăng gặm đôi môi đang ngơ ngác hé ra, để lộ đầu lưỡi hồng hào ướt át như ẩn như hiện kia một cái thật mạnh nữa mới thở hắt ra buông tha người khàn giọng đáp lại: “Ta biết rồi.”
Hạ nhân nghe được âm thanh của hắn lúc này mới thỏa mãn rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở hắn khách nhân sẽ sớm đến, chuẩn bị đón tiếp.
“Ưm… Ta không muốn ngươi đi gặp nàng!”
Lữ ngốc tử vừa được nếm ngon ngọt, không tha ôm eo hắn phản đối.
Thái Thần vốn cũng chẳng muốn ôn nhu chà sát mặt của y một trận, nhẹ giọng dỗ dành: “Ta sẽ không đáp ứng nàng cái gì.”
“Không được thích nàng!”
Lữ ngốc hung dữ ra lệnh.
“Ừm.”
Hắn cười dung túng đáp.
“Ngươi chỉ được thích ta!”
Lữ ngốc được nước làm tới.
Thái Thần cũng chỉ có thể cười thuận theo sự ngốc manh của y: “Được.”
Lữ ngốc rốt cuộc hài lòng, từ bi thả cho hắn đi gặp nữ nhân khó ưa trong mắt y kia.
“Tiết tiểu thư muốn gặp ta vì chuyện gì.”
Nửa khắc sau, Thái Thần ngồi trước mặt Tiết Mạch Nhi, vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào chủ đề, không dài dòng quanh co.
Thái độ lạnh nhạt thờ ơ của hắn lại khiến cho lòng Tiết Mạch Nhi không được cân bằng. Vốn dĩ còn nghĩ uyển chuyển một chút, hiện tại liền không nhịn được nói hết những gì muốn nói: “Thái Thần, ta thích huynh. Huynh thành thân với ta đi! Huynh muốn chen chân vào triều, Tiết phủ sẽ là hậu thuẫn của huynh.”
Nàng cảm thấy những điều này đã đủ mê hoặc rồi, nàng cho rằng nếu Thái Thần có chút dã tâm nào đều sẽ biết cái nào là lợi mà nắm lấy.
“Tiết tiểu thư nói đùa rồi. Tiết đại nhân nếu biết sẽ không vui đâu.”
Thái Thần lại không lĩnh tình, biểu hiện ung dung bưng tách trà lên nhấp một ngụm. Đối với con thỏ nào đó thả con thỏ con chạy vào phòng hắn, dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi lén la lén lút trộm nghe lại không muốn bị lãng quên đáng yêu vô cùng đáy mắt hiện ý cười, không tiếng động ôm con thỏ đã chạy đến bên chân lên, tự nhiên vuốt ve lông của nó.
So với hắn, Tiết Mạch Nhi ngược lại vừa thấy thái độ dửng dưng của hắn lại nóng nảy: “Ta không nói đùa!”
“Tiết tiểu thư không nói đùa thì ta cũng không thể thuận theo ngươi.”
Thái Thần thản nhiên. Ở trong mắt Tiết Mạch Nhi chính là lạnh nhạt, thêm một phần thiếu kiên nhẫn.
Mà nàng cũng đâu có nhìn sai.
Chỉ là Tiết Mạch Nhi không muốn buông tha như vậy: “Vì sao huynh lại từ chối ta?”
Thái Thần liếc nàng ta một cái, thả chậm giọng nói không mặn không nhạt: “Tiết tiểu thư nói ta muốn quyền thế, nhưng lại bảo ta chạy một vòng lớn như vậy, trong khi ta có thể trực tiếp đáp lên người Duẫn vương không phải sao?”
“Làm sao có thể so sánh chứ!”
Giống như nhìn thấy được hi vọng, giọng nói của Tiết Mạch Nhi bất giác lớn hơn, giọng điệu cũng hùng hồn hơn: “Một nhân sĩ giang hồ không quyền không thế như huynh, đầu quân cho Duẫn vương không biết chừng một ngày nào đó hắn thuận tay liền đem ra làm con tốt thí mà huynh không thể không biểu đạt sự trung thành. Nhưng nếu huynh thành thân với ta, Tiết phủ sẽ trở thành hậu thuẫn của huynh. Nếu huynh vẫn muốn tiếp tục đứng dưới trướng của Duẫn vương thì hắn cũng sẽ không tùy tiện sai khiến huynh, còn sẽ lấy lòng huynh.”
Nhìn đến nhìn đi đều là chuyện tốt, có cái gì phải đắn đo kia chứ!
Lữ Đông Miên ở sát vách mặc dù không thật sự hiểu hết những gì nữ nhân khó ưa muốn cướp bảo bối của mình nói, thế nhưng y lại có thể cảm nhận được sự thật hùng hồn trong giọng điệu của nàng ta mà không khỏi gấp gáp.
Thái Thần của y sẽ không bị hoa ngôn xảo ngữ của yêu nữ kia thuyết phục rồi chứ?
Thái Thần không biết Lữ ngốc tử của hắn đang bổ não cái gì, đối với một bầu nhiệt huyết của Tiết Mạch Nhi ung dung tạt một gáo nước lạnh: “Ta không thích ngươi.”
Cả người Tiết Mạch Nhi sững sờ tại chỗ.
Vì sao a…
Từ nhỏ đến lớn mọi việc đều suông sẽ Tiết Mạch Nhi cảm thấy không sao chịu được bản thân không ngừng đụng vào tường mà vành mắt đỏ lên. Ngẫm đến Lữ Hiện kia còn đang không ngừng đối với mình có ý đồ phiền phức đến bực bội, mắt thấy phụ thân đều sắp thuận theo hắn, Tiết Mạch Nhi gấp gáp trong lòng mới vội vã chạy đến đây, bất chấp cả lễ tiết mà bày tỏ thái độ những vẫn bị từ chối, Tiết Mạch Nhi muốn hỏng mất.
“Vì sao a!? Ta có chỗ nào không tốt!?”
“Ta cho rằng huynh cũng thích ta a!”
Tiết Mạch Nhi không chịu nổi nữa lớn tiếng gặng hỏi. Đôi mắt đỏ hồng vô cùng đáng thương, tư thái tiểu nữ tử yếu ớt chọc người thương xót.
Hành động quá khích của nàng khiến cái ghế sau lưng bị đánh đổ, làm Lữ Đông Miên trốn ở một bên giật mình, không nhịn được ló đầu nhìn vào trong.
Hành động này của y vô tình lọt vào tầm mắt của Tiết Mạch Nhi đang xúc động. Một thoáng linh quang lóe qua trong đầu nàng ta, Tiết Mạch Nhi trợn lớn mắt kinh hoàng thất thố lại không thể tin được chỉ vào y giận dữ nhìn Thái Thần chất vấn: “Có phải là vì hắn không??”
Lữ Đông Miên đánh cái giật thót thụt lùi lại, núp sau cửa phòng.