Lữ Đông Miên không hiểu lắm, mặc dù nhìn thấy biểu tình của Thái Thần có phần lạnh lùng nhưng y vẫn thản nhiên đáp: "Quả thật là bọn họ nói cho ta như vậy."
"Dù sao ta cũng mất trí nhớ mà, người ta nói sao thì nghe vậy thôi."
"..."
Đây là lời vô trách nhiệm với bản thân cỡ nào chứ.
Làm một người vô cùng có định lực như Thái Thần khi nghe y nói xong vẫn muốn biểu đạt sự vô lực nói không thành lời với Lữ Đông Miên. Mà hắn vốn có tâm khởi binh vấn tội lại cứ thế bị y một phát đá bay đi mất cái tâm đó. Xem ra hắn không nên đánh giá cao người này quá mới phải.
Hay là do mấy năm nay hoàng thành sóng ngầm cuồn cuộn khiến hắn thần hồn nát thần tính?... Dù sao thì người nên có tâm phòng bị.
"Ngươi không sợ đối phương lừa ngươi?"
Mặc dù rất bất lực nhưng hắn vẫn hỏi.
Thời điểm này Thái Thần đã đi đến trước mặt Lữ Đông Miên, từ trên cao nhìn xuống y. Nếu y có tâm tư không trong sáng chắc cũng bị khí thế của hắn dọa sợ mà để lộ chút gì đi...
Lữ Đông Miên ngẩng đầu chớp chớp mắt một cách vô tội nhìn hắn, trước khi trả lời y cảm thấy ngưỡng cổ trò chuyện như vậy rất mệt nên nhiệt tình vỗ vỗ vị trí bên cạnh trên sàn đan ý muốn hắn ngồi xuống.
"..."
Thái Thần nhìn y vẫn chẳng chút e dè nào, trong lòng có thật sâu bất đắc dĩ không biểu hiện ra nhưng vẫn bằng lòng nghe theo y, ngồi xuống.
Khi tầm mắt trở nên ngang bằng, Lữ Đông Miên càng có tâm tình ôn chuyện với người đầu tiên mình gặp được sau khi mất trí nhớ mà không chút nào nhớ đến tình trạng hiện tại giữa họ, hớn hở đáp: "Ngươi tưởng ta ngốc sao! Tất nhiên là phải chứng thực đàng hoàng rồi mới tin được."
"..."
Thái Thần im lặng, vẻ mặt vô cảm giống như đang nói ta một chút cũng không tin ngươi thông minh như vậy.
Trong mắt hắn Lữ Đông Miên chính là một ngốc bạch ngọt không hiểu sự đời dễ dàng tin người, dễ bị lừa bán.
Lữ Đông Miên không chút nào nhận ra thái độ của người bên cạnh, vẫn đang hớn hở nói: "Đầu tiên ta bảo họ kể cho ta nghe tình huống của ta trước đó thử xem có ấn tượng gì không. Bọn họ đáp rất trôi chảy, không giống lâm thời nghĩ ra."
"..."
"Chưa hết, ta còn bảo họ nói thử điểm đặc biệt riêng tư chỉ có người thân cận biết trên người ta. Vậy mà họ nói được!"
"..."
Thái Thần câm nín một chút mới tỏ ra cực kỳ dửng dưng hỏi: "Điểm đặc biệt gì?"
Một chút cũng không chột dạ vì chuyện mình hỏi vô cùng riêng tư. Ai nói, còn có hương vị lừa gạt hơn cách hắn nghĩ trước đó về người Lữ gia trước đó gấp mấy lần.
Thế mà ai đó vẫn nhiệt tình thổ lộ: "Đây này!"
Lúc nói y còn dán lại gần Thái Thần, như thể muốn hắn nhìn rõ hơn. Sau đó y không chút e ngại vạch cổ áo hỉ phục ba lớp dày cui nóng nực, để lộ một bên vai trần trắng đến mức không giống nam nhân.
Theo y chỉ ra, ngay phía trên xương quai xanh của y có một cái bớt hình cánh hoa đào rất đặc biệt, vô cùng tiên diễm. Thời điểm người ta không kiềm được nhìn chằm chằm vào bờ vai trắng nõn kia, cái bớt đó như thể điểm hoa trên gấm, kiều diễm tiêm minh, cực độ có tính dụ dỗ.
Có một khắc Thái Thần đã nghĩ người này nhất định là đang cố ý.
Cố ý cái gì thì hắn không nói được, nhưng chính là vậy.
Cho dù cái mặt kia cỡ nào đơn thuần đến ngây thơ.
"Được rồi."
"..."
Được cái gì.
Thái Thần trong lòng chớt vớt, trên mặt không có biểu tình nhìn người trước mặt tự nhiên kéo lại vạt áo, vô cùng nghiêm chỉnh nhìn hắn thỉnh giáo: "Đừng mãi nói về ta, ngươi còn chưa có nói cho ta biết vì sao ngươi lại giả bộ bị bệnh vậy."
Đến lúc này mà y còn không nhận ra thì quá là ngốc rồi.
Thái Thần nếu biết suy nghĩ trên của y thì hắn nhất định sẽ cười ha ha hai tiếng đầy trào phúng. Lúc nghe y hỏi hắn chỉ trầm mặc nhìn y một chút rồi thâm sâu nói: "Trước ngươi chỉ cần biết ở trước mặt ngoại nhân ta là người sắp chết là được."
"..."
Lần này đến lượt Lữ Đông Miên cạn lời.
Một người đang yên đang lành sao lại rủa mình như thế.
Thái Thần nhìn ra ý nghĩ của y, hắn không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Đương nhiên, sau này có thể giả bộ như bệnh tình tốt lên."
"A?"
Lữ Đông Miên không hiểu kinh nghi một tiếng.
"Nếu không làm vậy Hoàng thượng có thể lại tìm tới một người cho ta xung hỉ."
"..."
Mặc dù biểu tình cạn lời của y rất thú vị nhưng Thái Thần cũng không để y nghĩ ra cái gì đã lái sang chuyện khác. Mà theo hắn nghĩ hiện tại nói chuyện này hợp thời hơn.
"Còn ngươi, sao lại đồng ý gả cho ta?"
Bất thình lình bị hắn nhắc tới chuyện này, Lữ Đông Miên không khỏi giật mình. Một khắc sau y ý thức được điều gì đó cực kỳ quan trọng mà mình đã lỡ quên mất, y bất giác mở to hai mắt ra nhìn hắn.
Bên trong đôi mắt kia có gì đó khó nói thành lời, nhưng không phải bài xích hay ghét bỏ. Là nhất thời không biết làm sao đối đãi với mối quan hệ bất thình lình thay đổi này đi?
"Ngươi quên rồi?"
"..."
...
Tiểu kịch trường:
Hầu gia: Quên cũng phải làm phu nhân bản hầu.
Hầu phu nhân: 0.o