Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phú Nhị Đại Giả Thần Giả Quỷ Ở Giới Giải Trí

"Dấu tay máu trên tường"

.....

Trong phòng luyện tập rộng lớn, sáu người thanh niên đồng loạt ngã xuống đất tứ tung, nháo nhào dùng cả tay lẫn chân bò về phía sau.

Chỉ thấy trong số đó một cậu thanh niên nhỏ hơn những người khác đang đứng chắn trước mặt bọn họ, thoạt nhìn dáng dấp đối phương không có vẻ gì là đặc biệt cao, nhưng khí tràng phải cao tận hai mét tám.

Chỉ thấy tay phải y cầm đồng tiền cổ, sức mạnh giữa hai ngón tay đột nhiên tăng lên, bỗng nhiên từ hai ngón tay phóng ra một tiếng, đồng tiền cổ trực tiếp cắm phập vào tấm gương trên vách tường.

Tấm gương theo một tiếng đó bị nức ra thành từng mảng hoa văn mạng nhện.

Làm người khác kinh ngạc chính là vết nứt hoa văn mạng nhện chỉ giới hạn ở một diện tích nhỏ, mơ hồ có dấu hiệu mở rộng thành hình dáng của một người nho nhỏ mới dừng lại.

Ngay sau khi vết nứt lan rộng dừng lại, đèn và điện trong phòng tập đều trở lại bình thường, đồng hồ treo trên tường cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

Sáu cậu thanh niên ngã dưới đất kinh ngạc nhìn Giang Nhất Minh, chỉ thấy Giang Nhất Minh đi tới trước gương, không có nửa điểm nào là hoảng sợ bước tới rút đồng tiền cổ trên mặt gương.

Đồng tiền cổ vừa được thu lại, vết nứt trên gương lập tức vỡ tan tành rơi xuống đất.

Giang Nhất Minh thấp giọng "hừ" một tiếng, sau đó bước lại gần một chút. Y lấy tay hất hất đi những mãnh vỡ gương còn lại trên tường, chỉ thấy sau tấm gương xuất hiện từng cái dấu tay màu đỏ chót.

Nhâm Trọng Viễn đánh bạo đi tới, sau khi nhìn thấy dấu bàn tay màu đỏ chót đó liền tê cả da đầu, cậu ta có chút lắp bắp lên tiếng: "Cái...cái này đều là vết máu?"

Giang Nhất Minh chà sát đầu ngón tay vào vết tích đó trên tường, sau đó đưa lên mũi ngửi một cái, lắc đầu: "Thời gian của thứ này đã lâu, tôi không nói chính xác được.

Giang Nhất Minh đang nói thì Lục Khan ban nãy chạy ra khỏi phòng luyện tập cũng bước vào, bộ dáng sợ hãi chưa hết: "Ban nãy bị cúp điện?!"

Mấy người khác nghe vậy đều là một bộ dạng uể oải không muốn nói, nằm trên mặt đất rên rỉ một tiếng.

Lục Khan có chút không hiểu nguyên do mọi người trong phòng tập lại có bộ dạng như vậy, dứt khoát xem hai người Giang Nhất Minh và Nhâm Trọng Viễn đang đứng trước gương, nhìn thấy tấm gương vậy mà bị vỡ tứ tung liền vội vàng đi tới.

"Sao tấm gương lại...." Lục Khan kinh ngạc nói, lời nói còn chưa xong thì nhìn thấy một hàng dấu tay dày đặc trên tường, hình ảnh cực kì quỷ dị đáng sợ. Cậu sững sờ, lông tơ sau lưng dựng hết cả lạnh. (ớn lạnh ó)

"Là...là trò đùa dai của mấy người các cậu à?" Lục Khan khô khốc nói, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt vì ốm bây giờ càng tái nhợt hơn, "Là bày ra cái trò đùa truyền thuyết gì đó của phòng tập này đúng không?"

"Phòng tập này có truyền thuyết gì?" Giang Nhất Minh nhìn sang Lục Khan, cau mày hỏi.

Lục Khan nuốt một ngụm nước bọt, dưới ánh nhìn của Giang Nhất Minh không nhịn được lùi về phía sau một bước.

"Các cậu không biết sao? Đó là....kiểu mấy câu chuyện ma quỷ ở mấy cái toà nhà nào cũng có? Không phải rất bình thường sao?" Lục Khan ngập ngừng quay sang nhìn mấy đồng bạn phía sau, thử thăm dò hỏi.

Chỉ thấy tất cả sáu người đều lắc đầu như nhau.

"Nếu mà biết, tôi đã không ở lại đây trễ như vậy rồi." Một người trong số đó lên tiếng, theo sau tất cả đều gật đầu tán thành.

Lục Khan gãi gãi sau đầu: "Thật ra là ở phòng tập luyện này từng xảy ra vụ việc một học viên bị xâm phạm tình dục."

"Khi đó phòng tập luyện này hình như chỉ là một phòng chứa đồ bình thường. Người học viên kia lúc đó đang mang bên mình một chiếc chìa khoá, trong tình thế cấp bách đã lấy nó rạch bụng cái tên xâm phạm kia. Sau đó liền cầm chiếc chìa khoá đó đâm gã ta mấy nhát, tên xâm phạm bị đâm cho mấy lỗ trên người, mất máu quá nhiều mà chết."

"Khi bị người khác phát hiện, trên tường phòng chứa đồ tất cả đều là dấu bàn tay máu, đó là dấu vết được lưu lại do người kia giãy giụa muốn vịn tường đứng lên ra ngoài kêu cứu."

"Sau đó phòng chứa đồ được sửa lại đổi thành phòng luyện tập bây giờ, còn mấy cái dấu tay máu trên tường đó đơn giản là lấy một tấm gương che lại. Nghe đồn cứ đến nữa đêm, người ta đều sẽ nghe thấy âm thanh chói tai của ai đó cầm chìa khoá kim loại xẹt qua vách tường, nghe nói còn có thể nhìn thấy cả vết máu rỉ ra bên ngoài ở trong góc tường."

Lục Khan nói: "Sự việc đằng trước là chuyện có thật, thậm chí còn được báo chí đưa tin nữa kia."

"Nhưng mà sự việc trong lời đồn lúc sau kia, không phải chỉ là mấy lời đồn đại ma quái ngày thường thôi sao? Đừng nói mấy người các cậu thật sự tin nó nha?" Cậu ta giật giật khoé miệng.

Giang Nhất Minh lấy điện thoại di động hỏi: "Chuyện kia xảy ra vào khi nào?"

"Hình như là bốn, năm năm trước thì phải?" Lục Khan không chắc chắn trả lời.

Giang Nhất Minh híp mắt, nhấn hai lần trên điện thoại, sau đó đem tin tức đầu đề trên baidu cho Lục Khan xem, "Là tin tức này đúng không?"

Lục Khan liếc nhìn sau đó gật đầu.

Giang Nhất Minh ấn vào xem, tin tức trực tiếp đưa tới nguồn bài viết, liền hiện ra bức ảnh của người bị hại khi còn sống.

Ngón tay đang lướt của Giang Nhất Minh ngừng lại, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Nhâm Trọng Viễn thấy thế lại gần xem, vừa thấy liền trợn mắt há mồm: "Chính là khuôn mặt này!"

"Khuôn mặt này thì làm sao à?" Lục Khan khó hiểu nhìn Nhâm Trọng Viễn, sau đó quay lại nhìn những học viên khác. Chỉ thấy tất cả sáu người đều là bộ dáng như vừa gặp quỷ, cậu bực bội hỏi: "Mấy người các cậu rốt cục là đang nói cái gì vậy?"

"Chính là vào cái lúc mất điện, bọn tôi...bọn tôi nhìn thấy cái người này trong gương. Cậu ta đang đứng bên cạnh tôi, nhưng mà tôi lại không thể nhìn thấy cậu ta, chỉ có thể nhìn thấy cậu ta trong gương..." Nhâm Trọng Viễn giải thích, nhưng cậu ta càng giải thích càng loạn, ngón tay cậu ta run rẩy dữ dội, trong đầu là một mảnh rối loạn.

Lục Khan hiểu ra, hít sâu một hơi, theo bản năng lắc đầu phủ nhận: "Không, không phải chứ? Cái này không thể nào đúng không? Có người chơi khăm đúng không? Ví dụ như chiếu hình chiếu thì sao..."

"Hình chiếu?" Giang Nhất Minh nhướng mày nhìn Lục Khan, như có điều suy nghĩ gật đầu, "Đây cũng là một suy nghĩ không tồi."

"Thực sự là hình chiếu sao?" Nhâm Trọng Viễn thấy Giang Nhất Minh phụ họa, tựa hồ như tìm được phương pháp lừa mình dối người, vội vã truy hỏi.

Khoé miệng Giang Nhất Minh nhếch lên, liếc mắt nhìn cậu ta: "Không phải vừa nãy cậu đều nhìn thấy hết hay sao? Có phải là hình chiếu hay không còn muốn tôi nói cho cậu biết nữa à?"

Nhâm Trọng Viễn: "..."

"Nếu đã có điện lại rồi, vậy mọi người cũng không bị khóa ở bên trong nữa. Nên là bây giờ, ai về nhà nấy tự tìm mẹ người ấy đi ha." Giang Nhất Minh vỗ vỗ tay, đuổi người đi như không có chuyện gì xảy ra.

"Về nhà?" Nhâm Trọng Viễn vừa bối rối vừa bất ngờ, "Cứ như vậy....về nhà? Vậy cái thứ chúng ta vừa mới gặp kia....?" Cậu ta run run đôi môi, nhưng vẫn không dám nói ra chính mình vừa nãy gặp được cái gì.

"Không trở về nhà thì làm gì? Lẽ nào còn muốn đợi ở chỗ này? Có muốn kéo thêm hai người ở lại cùng nó chơi mạt chược không?" Giang Nhất Minh hỏi ngược lại.

Nhâm Trọng Viễn nghẹn lại, lắc đầu liên tục. Sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, cứ như sợ vật kia sẽ làm theo ý tưởng của Giang Nhất Minh không chừng.

Giang Nhất Minh bị bộ dáng đó của Nhâm Trọng Viễn chọc cười.

Những người khác nghe Giang Nhất Minh nói vậy, đều vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, thu dọn đồ đạc của mình rồi nói: "Vậy thì đi nhanh một chút? Cùng nhau đi chứ?"

"Các cậu đi trước đi, tôi đi nhà vệ sinh một chút." Giang Nhất Minh đáp.

"Một mình cậu?" Nhâm Trọng Viễn vừa nghe liền nhíu mày lại, mặc dù bản thân cậu ta sợ đến chân đều muốn nhũn ra, nhưng vẫn là nói, "Không được, chúng ta lúc này không ai được ở một mình."

Giang Nhất Minh có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu ta, lại nghe được Lục Khan bên cạnh phụ hoạ: "Ray nói đúng, nếu như cậu muốn đi thì chúng ta cùng đi."

Đang nói chuyện thì trong phòng tập hình như truyền đến một tiếng động "Roẹt", âm thanh giống như tiếng chìa khoá cào vào vách tường, sắc mặt mấy người trẻ tuổi ở đó nghe được liền thay đổi.

Giang Nhất Minh cũng nghe thấy động tĩnh này, mày nhíu chặt, môi mím thành một đường thành nhìn chăm chú vào vách tường.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng sợ sệt nhưng vẫn kiên trì của Nhâm Trọng Viễn cùng Lục Khan, Giang Nhất Minh không còn cách nào phải ép xuống tâm tư muốn đi thu thập, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy tôi không đi là được chứ gì, đi thôi đi thôi, đi về nhà ngủ."

"?" Nhâm Trọng Viễn nghi hoặc nhìn y.

"Tôi chỉ là muốn đi chỉnh tóc lại một chút, nhưng mà kéo theo nhiều người như vậy đi cùng, tôi không làm được a." Giang Nhất Minh thuận miệng bịa một cái lý do, vung vung tay thúc giục mọi người nhanh chóng đi ra ngoài.

Y nhìn lướt qua đồng hồ, còn sáu bảy phút nữa là đúng mười hai giờ, "Đi mau nào, tôi đang buồn ngủ đây này, về sớm một chút để còn nghỉ ngơi."

Nhậm Trọng Viễn co giật khoé miệng, bị tính khí thản nhiên và bá đạo của Giang Nhất Minh làm phiền mà không biết nói gì.

Đoàn người chân trước mới ra khỏi cửa đài truyền hình, chân sau liên tiếp toàn bộ bóng đèn phía sau họ đồng loạt "Ba ba ba" nổ tung, bên trong toà nhà nhanh chóng chìm vào một mảnh hắc ám tăm tối.

Bảy cậu thanh niên trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, ai cũng thấy trên mặt người kia đều là dáng vẻ sợ hãi. Chỉ có Giang Nhất Minh vẫn là vẻ mặt than nhiên, khoé mắt liếc nhìn sang toà nhà bị sự tối tăm bao trùm phía sau, tựa hồ như có vật gì đó lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối.

Y thản nhiên đẩy Lục Khan đang đứng đằng sau mình lên phía trước: "Ngày mai gặp."

"Được được, ngày mai gặp...." Nhóm người sợ hãi như một đám chim cút.

Giang Nhất Minh buồn cười nhìn những người kia, bình thường đều là dáng vẻ ta đây là một con chim công nhỏ kiêu ngạo, hiện giờ nhìn lại làm gì còn cái dáng vẻ đó. Nếu để cho fan bọn họ nhìn thấy, không chừng bọn họ sẽ rít gào hét lên: "Bảo bảo đừng khóc, ma ma sẽ lấy tiền.) (chả hỉu khóc với lấy tiền là sao:'))))

Nhâm Trọng Viễn nhìn bóng lưng thẳng tắp tiêu sái của Giang Nhất Minh, không nhịn được nhíu mày.

Cậu ta nhớ ban nãy vào lúc gặp được cái thứ kia, Giang Nhất Minh chỉ nhấc cậu ta một cái đã đem cậu ta đưa ra phía sau, khí lực đó không thể nào mà một người có dáng người nhỏ bé như vậy có được.

- --Đối với cậu ta cao một mét tám, còn Giang Nhất Minh cao một mét bảy lăm mà nói, thì đúng là dáng người nhỏ hơn cậu ta.

Lúc Giang Nhất Minh đem tất cả bọn họ ngăn ở phía sau, dáng vẻ đó khá chút khí chất làm chồng quốc dân a.

Cậu ta nhìn bóng lưng Giang Nhất Minh, lần đầu tiên cảm thấy bóng lưng người này thật thần bí và....hấp dẫn lạ thường. (No no anh ơi coi chừng chồng em nó)

Giang Nhất Minh đi ở phía trước, cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực đằng sau đang nhìn mình chằm chằm, suýt chút nữa đã vấp ngã.

Y nghiến răng nghiến lợi, không cần quay đầu cũng biết Nhâm Trọng Viễn đang nhìn mình chằm chằm.

Có trời mới biết có phải là giận dỗi do lúc đó y đem đối phương nhấc lên ném sang một bên hay không.

Không cần keo kiệt như vậy chứ? Đó là tình huống đặc biệt nên cũng đối xử đặc biệt a người anh em.

Giang Nhất Minh cúi đầu nghịch điện thoại, tìm kiếm tin tức bốn năm trước về vụ việc tấn công tình dục bị giết ngược lại kia.

Lúc này đã gần mấy giờ sáng, trên đường không một bóng người. Giang Nhất Minh vừa đi vừa thông thả xem xem có chiếc taxi nào còn chạy hay không.

Vốn dĩ y định đứng một chỗ, muốn trực tiếp gọi cho Chung Thịnh tới đón mình. Nhưng vừa rồi, khi y tìm thấy số điện thoại của Chung Thịnh theo bản năng muốn ấn gọi cho hắn, Giang Nhất Minh liền khựng lại. Y nghĩ quan hệ của hai người bọn họ hiện tại cũng không phải chồng chồng chưa cưới, tự nhiên muộn như vậy còn gọi người ta tới, hình như có chút không thích hợp.

Giang Nhất Minh liền thoát khỏi giao diện quay số, bĩu môi, cái mũi thanh tú hơi nhăn lại, một đôi mắt màu caramel xinh đẹp loé lên một tia cảm xúc không nói rõ.

Vào lúc y đang điều tra tin tức, thì một tin nhắn của Chung Thịnh hiện lên đầu màn hình.

Rapunzel: Vẫn đang tập luyện chuẩn bị cho tiết mục à? Khi nào kết thúc thì nói anh một tiếng, anh tới đón em.

Khoé miệng Giang Nhất Minh hơi nhếch lên, hai mắt sáng ngời lộ ra vẻ vui mừng.

"Này, Chung Thịnh? Em đã tập xong rồi, hiện tại đang ở trên đường Tĩnh An, em đứng ở ngã tư đợi anh." Giang Nhất Minh gọi điện thoại cho Chung Thịnh, nâng cằm nhếch khoé miệng, nhìn chung quanh một vòng.

"Đường Tĩnh An? Sao lại đi xa như vậy? Em kết thúc buổi luyện tập chuẩn bị cho tiết mục lâu rồi à?" Chung Thịnh ở trong phòng làm việc nhíu mày, hắn đứng lên cầm lấy chìa khóa nhanh chân đi ra ngoài, "Sao không trực tiếp gọi điện thoại cho anh?"

Giang Nhất Minh nhếch miệng, trong mắt tràn đầy ý cười, nhẹ giọng nói: "Cũng không lâu lắm, cùng những người khác đi một lúc sau đó mới tách ra, vừa vặn đi tới đây."

Y mới không nói cho hắn biết nguyên nhân thật sư a.

....
Nhấn Mở Bình Luận