Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ CHƯƠNG 115: MUỐN CÂU DẪN ANH, ĐỢI THÂN THỂ TỐT ĐÃ!
Ngày hôm nay, về đến nhà, trong đầu của Hiểu Nhi vẫn nghĩ về chuyện đó.
Khi Phùng Dịch Phong bước vào thì thấy Hiểu Nhi khoanh chân trên giường, mặc một chiếc áo phông màu hoa rộng rãi, tóc tai tùy ý túm buộc lại, bên trên còn dán tai thỏ màu phấn hồng, trong miệng cắn cái bút, trước mắt còn có hai tờ giấy, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng gật xuống, dáng vẻ vừa ngốc nghếch vừa buồn cười.
Từ lúc có cô, mỗi lần về nhà, không nghe thấy tiếng gì thì cảm thấy lạ lẫm!
Lại đang tính toán, tính tiền trong sổ tiết kiệm của cô?
Đây là cảm nhận đầu tiên của anh.
Khóe môi nhàn nhạt cong lên, Phùng Dịch Phong dường như đã quen, anh sau khi cởi áo vest xong treo lên, mới chậm rãi đi đến:
“Hàm vàng nhỏ lại tăng lên mấy số rồi?”
Không chú ý, Hiểu Nhị bị dọa giật mình, lúc này cô mợi nhìn thấy anh đã về, túm lấy tờ giấy giấu ra sau người, chỉ còn lại cây bút chì:
“Ông… ông xã, anh về rồi sao?”
Cô sao một tiếng động cũng không nghe thấy vậy?
Ánh mắt nguy hiểm nheo lại, Phùng Dịch Phong đối với phản ứng của cô có chút không quá hài lòng: Cô không nghe thấy anh bước vào? Cô đang nghĩ cái gì? Thất thần thành như vậy?
Ngồi xuống giường, Phùng Dịch Phong trực tiếp giơ tay, từ đằng sau lưng của cô rút ra mấy tờ giấy bị vò nhàu, trong nháy mắt, mặt của Hiểu Nhi đều đỏ lên:
“Ông xã?”
“Lần đầu tiên?” Mở ra xem, lông mày của Phùng Dịch Phong nhíu lại vài phần.
Đây là cái gì?
Trừ ba chữ hoàn chỉnh “lần đầu tiên”, còn lại, hoàn toàn là nét nguệch ngoạc, sau đó lại vẽ đường ngang, cuối cùng toàn là một đống “x” linh tinh, còn có một mấy số “1”.
Thấy Phùng Dịch Phong rơi vào mơ hồ, ngước mắt nhìn cô vài lần, anh khá là khó hiểu: Lẽ nào sợ anh nhìn ra, lần này đổi sang viết mật mã rồi?
“Lần đầu tiên? Đây là… ý gì”
Bị Phùng Dịch Phong nhìn chằm chằm, mặt của Hiểu Nhi lại càng đỏ.
“Không có gì! Em rảnh nên thấy chán… vẽ chơi thôi!” Hiểu Nhi giơ tay muốn đoạt lại thì lại bị Phùng Dịch Phong lấy đi:
“Sao hả, còn muốn anh tìm người nghiên cứu thử, phá giải xem sao?”
Cắn chặt môi, Hiểu Nhi không nhịn được trợn ngược mắt: Cái này, anh nếu như có thể giải ra được, chính là thần rồi!
“Em đỏ mặt làm gì? Bị sốt rồi sao?”
Giơ tay, Phùng Dịch Phong thử nhiệt độ trán của cô, nghiêng đầu ra, Hiểu Nhi quả thực sắp muốn thổ máu rồi: “Không có, anh nhìn sai rồi! Trời nóng, trời nóng…”
Tiết trời mùa thu, lại là buổi tối, trời nóng?
“Ông xã, em đi tắm trước!”
Hiểu Nhi đứng dậy, lại bị Phùng Dịch Phong lôi trở lại: “Em chưa tắm?”
Tóc vẫn còn hơi ẩm ướt! Là chuyện gì mà lại hoảng loạn thành ra như vậy?
Vô tình bắt được một mảng da đỏ bừng từ cổ kéo đến tận mang tai của cô, Phùng Dịch Phong bỗng nhiên ngộ ra: Không phải xấu hổ…. xấu hổ thành như thế này chứ?
Một tay giữ lấy eo của cô, Phùng Dịch Phong mỉm cười ôm cô vào lòng, lên tiếng thăm dò, giọng nói quyến rũ trầm thấp vài phần:
“Lần đầu tiên? Lần đầu tiên của con gái?”
Anh nói chuyện còn không nói hết, Hiểu Nhi đột nhiên cướp lời: “Ông xã, anh để ý sao?”
Quả nhiên là đang nghĩ điều này!
Lúc này, ánh mắt thâm trầm của Phùng Dịch Phong được thay thế bằng sự vui thích.
“Em là nói cái gì… cái đó, cái người mà gửi tin nhắn linh tinh cho em của công ty sát bên công ty của em ấy, đã bị cảnh sát dẫn đi rồi, nghe nói phải ngồi tù! Anh ta cũng là đàn ông có tuổi rồi, còn thích đi hộp đêm tìm các em gái! Loại địa phương đó chính là nơi đốt tiền! Công tử giàu có tụ tập, chơi bời! Anh ta cũng không nghĩ xem, chút thực lực đó của anh ta sao có thể có vận may cứt chó tốt như vậy, hiếm có của lông phượng vảy kỳ lân, đều bị hắn chạm vào rồi? Còn lấy chuyện ‘thấy màu đỏ’ để bình phẩm về con gái!”
Sau một hồi lải nhải, Hiểu Nhi vô thức nhìn vào hai mắt của anh, nói: “Ông xã, anh nói anh ta có phải đáng đời hay không?”
“Ừm!”
Anh sao lại điềm tĩnh như vậy, cũng không hỏi tại sao bị dẫn đi? Theo trực giác, Hiểu Nhi cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến anh ta!
Nhưng thật ra, cô để ý là một điểm khác.
Thấy cô nói cả nửa ngày, anh cũng không tiếp lời thì trong lòng có chút sốt ruột, không kìm được, cố ý chuyển trọng tâm vào chủ đề khi nãy:
“Ông xã, anh cũng là đàn ông! Anh sẽ để ý… lần đầu tiên của bà xã không?”
Cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ chuyện đó không, cả ngày hôm nay, Hiểu Nhi đều vướng mắc ở vấn đề này.
Cũng không trốn tránh, Phùng Dịch Phong cũng nói thẳng: “Để ý!”
Ai không hy vọng vợ của mình còn sạch sẽ? Để ý là điều chắc chắn, chỉ có điều, sẽ không ảnh hưởng đến cái gì mà thôi.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Hiểu Nhi đờ đẫn đi vài phần. Chỉ là, cô không hề biết, trọng điểm của câu nói này nằm ở hai từ ‘bà xã’.
Mà trong tiềm thức của cô lại nhận định là: Anh để ý lần đầu tiên của người con gái đúng không!
Lần đầu tiên của cô, quả thực là cho anh!
Nhưng trong trí nhớ của cô, cứ cảm giác ngày hôm đó, cô hình như không nhìn thấy vết máu đỏ, không kìm được, cô cứ luôn vướng mắc ở đó, cô rốt cuộc có thấy vết máu đỏ không, là cô quá hoảng loạn không nhìn thấy hay là cô quên rồi, hoặc, căn bản là không có?
“Ông xã, thật ra có con gái còn lần đầu tiên, cũng có khi là không có… Nếu như em nói lần đầu tiên của em với anh, là lần đầu tiên thật, anh tin không?”
Nói xong, Hiểu Nhi cảm giác bản thân nói rất lộn xộn, dường như thế nào cũng không biểu đạt được rõ ràng, cô cắn môi, trong lòng của cô đột nhiên có chút khó chịu.
Vừa nghe thì anh đã hiểu ý của cô, Phùng Dịch Phong giơ tay vỗ nhẹ vào sau đầu của cô: “Đêm hôm rồi, nói bàn luận chủ đề này với anh? Muốn câu dẫn anh cũng phải đợi cơ thể của em tốt lên đã, rồi nói tiếp!”
Cô cố tình khiến anh ban đêm không thể được đây mà!
Anh đương nhiên tin!
Không nói đến mắt của anh chính là chứng cứ tốt nhất, mà chính thân thể của cô, cũng không lừa người được! Cô sẽ không tưởng rằng, đàn ông đều giống như tên khốn đểu cáng không có kiến thức đó giống nhau chứ!
“Thật sự là một cô ngốc!”
Đùa một câu, Phùng Dịch Phong đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Ngồi ngây ra, Hiểu Nhi thở dài một hơi, nhưng đều là thật, trong lòng cô tại sao vẫn còn nút thắt, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật sự rất xui xẻo.
Nhưng nỗi buồn bực của cô cũng chỉ duy trì được hai giây, có cuộc gọi đến, cô bèn vội vàng mở máy tính bắt đầu làm việc.
Tắm xong đi ra thì anh nhìn thấy cô lại sức sống tràn đầy, Phùng Dịch Phong cũng đi thu thập đơn giản một chút.
Vội vàng dịch được 1000 chữ, kiểm tra lại một lượt, Hiểu Nhi gửi cho đối phương, quay người, cô bước đến chỗ anh, cầm lấy công việc trên tay của anh, sau đó giúp anh xếp quần áo:
“Ông xã, anh phải đi công tác sao?”
Sao cảm thấy anh vừa trở về thì lại phải đi công tác rồi?
Không thích quá dính người, đặc biệt còn là một người đàn ông. Nhưng đột nhiên, cô lại cảm thấy không nỡ xa anh, đã rất lâu rồi, cô không có cảm giác lưu luyến một người như vậy rồi.
“Ừm, lần này chuyện rất quan trọng, có lẽ sẽ lâu một chút!”
Lần trước, bởi vì cô mà về sớm, để lại một chiếc đuôi nhỏ, vừa hay đến thành phố lân cận, còn thuận đường qua đó một chuyến!
Trong lúc nói chuyện, Hiểu Nhi đã giúp anh chuẩn bị xong tất cả, cô vừa quay người thì Phùng Dịch Phong bèn nắm chặt eo của cô: “Quy tắc cũ! Ngoan ngoãn nghe lời, không được giở trò, lại đi lấp đầy cái hòm tiền nhỏ của em! Cũng không được phép giở tính cáu gắt, biết chưa?”
Tính khí của cô, thật sự là nỗi ám ảnh với nhiều người khác.