Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ CHƯƠNG 146: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA CẬU PHONG
Anh tức giận hay không thì có liên quan gì tới cô? Lúc anh bỏ phiếu, hẹn hò ăn cơm với người phụ nữ khác, vứt bỏ cô sống phong lưu, anh cũng đâu có quan tâm tới cô. Nói không chừng, anh ta đã lên giường N lần nữa rồi ấy chứ!
Cô lại đâu có làm gì?
Hiểu Nhi bĩu môi, trong lòng lầm bầm: Được rồi. Không phải cô chỉ giấu lương tâm nói xấu anh ta hai câu thôi sao?
Trịnh Liên Thành thấy cô im như tượng, còn bĩu môi, dáng vẻ rất oan ức thì gấp đến độ khóc không ra nước mắt.
“Cô đứng ngây ra làm gì? Còn không đi mau? Đợi lát nữa trở về sẽ bị “hành hung” đấy!”
Trịnh Liên Thành cũng không biết tại sao anh lại có hảo cảm không giải thích được với cô, hơn nữa anh còn có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt rằng Phùng Dịch Phong rất để ý cô, cực kỳ để ý đến cô.
Có thể khiến cho một người lạnh lùng như anh giữa đường sa sầm mặt phất áo rời đi, cô đúng là tài tình.
Ai dám ở ngay trước mặt anh, dương dương tự đắc nói xấu anh ta nhiều như vậy chứ? Phỏng chừng trong lòng người nào đó sắp nổ tung rồi? Trịnh Liên Thành nghĩ tới đây cũng cảm thấy cô cực kỳ đáng yêu, nhìn thấy Phùng Dịch Phong ăn quả đắng anh ta lại cảm thấy trong lòng sướng rơn.
Hiểu Nhi nhăn nhó như đứa bé, cắn môi liếc xéo anh ta nhưng vẫn không nhúc nhích: Anh ta rõ ràng là đang cười trên sự đau khổ của cô mà.
Cô khẽ “hừ” một tiếng, sau đó bỗng giơ tay lên nói: “Rốt cuộc anh có muốn mua hết không?”
Phụt!
Trịnh Liên Thành suýt chút nữa đã hộc máu, ngửa mặt thở dài: “Tôi đi!”
Đầu của cô có phải quên lắp não không? Tới lúc này rồi còn nhớ tới việc bán đồ.
Hiểu Nhi mím môi, rút tay về: “Không mua… Thì thôi!”
Cô xoay người muốn chào hàng tiếp, cô đã làm được phân nửa rồi nếu lúc này bỏ ngang vậy không phải rất thiệt thòi sao? Hơn nữa hôm nay cô bán được nhiều như vậy, tiền hoa hồng chắc cũng được gần được hai triệu rưỡi.
Trịnh Liên Thành quả thật không tin vào mắt mình nữa, lập tức giơ tay ra giữ cô lại: “Hai hộp, đúng không? Tôi mua hết!” Anh ta vừa nói vừa giành lấy hai cái hộp trong tay cô, sau đó đưa một triệu hai cho cô: “Cô còn không đi?”
Hiểu Nhi đưa tay nhận tiền, cười hì hì hỏi thòng thêm một câu: “Anh không cần tiền thối đúng không?”
Trịnh Liên Thanh lườm cô, anh đúng là muốn đập đầu chết quách cho xong.
Không biết đầu óc của người phụ nữ này có đứt sợi dây thần kinh nào không? Chỉ có sáu ngàn mà cũng hỏi anh có cần thối lại hay không?
“Cảm ơn cậu Trịnh!” Hiểu Nhi mỉm cười rực rỡ, cúi người một trăm tám mươi độ với anh ta, sau đó mới xoay người rời đi.
Trịnh Liên Thành vừa thấy cô xoay người đi sang hướng khác, anh ta phản xạ có điều kiện nắm chặt tay cô hỏi: “Này, cô đi đâu thế?”
“Làm việc! Chưa hết giờ làm đâu! Làm việc phải đến nơi đến chốn, đúng chứ?”
Hiểu Nhi trả lời rất nghiêm túc, lại còn xoay người huơ huơ tờ tiền trong tay lên: “Cảm ơn cậu Trịnh đã ủng hộ, tôi sẽ ghi nhớ ơn đức của anh!”
Cuối cùng Hiểu Nhi còn tặng anh một nụ cười tuyệt đẹp, sau đó chạy đi.
Trịnh Liên Thành vỗ trán dư quang khóe mắt liếc nhìn chiếc Rolls-Royce màu đen bên cạnh, cảm thấy trước mặt tối sầm. Đầu anh cũng quên lắp não rồi. Dây dưa với cô cả buổi mua hết hai hộp quà tặng nước hoa mà bây giờ anh cũng sắp ngủm củ tỏi rồi đây.
Trịnh Liên Thành chôn chân tại chỗ, đi cũng dở mà đứng lại cũng không xong.
Trương Việt vừa ngước mắt lên thì thấy Trịnh Liên Thành cầm hai hộp quà đứng ở đầu phố quen thuộc, khoảnh khắc đó tròng mắt của anh ta muốn rớt ra ngoài luôn.
“Mịa nó! Người phụ nữ này giở trò gì thế? Giờ mà vẫn còn bán?”
Lúc này Trương Việt đã gọi điện thoại xong, anh ta cười ha ha đi lên phía trước câu cổ Trịnh Liên Thành nói: “Thành à, thì ra cậu quen với em gái kia à? Sao không nghe cậu nhắc tới vậy? Xinh phết nhỉ? Giới thiệu một chút được không? Cô ta không phải là bồ của cậu đó chứ?”
Lúc nói chuyện trên mặt anh ta còn ngập tràn phấn khích.
Trịnh Liên Thành liếc anh ta sau đó cốc đầu anh ta nói: “Tôi thấy cậu chán sống rồi? Sau này ít nói những lời như vậy đi. Còn nữa dập tắt ý nghĩ đen tối trong đầu cậu ngay. Nếu không sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết trong tay phụ nữ thôi. Cậu có biết cô ta là ai không?”
“Ai vậy? Còn không được chạm vào sao?”
Trương Việt hơi khó chịu. Không phải anh ta chỉ chọc ghẹo, xin số điện thoại thôi sao, cũng đâu có ép buộc, chẳng lẽ hai bên tình nguyện cũng không được sao?
Trịnh Liên Thành lườm anh ta, ra hiệu chỉ về phía bên kia, gằn từng chữ: “Người phụ nữ của cậu Phong!”
“Cậu Phong? Anh Phong? Cậu đùa gì thế?” Chuyện Phùng Dịch Phong có phụ nữ cũng đủ khiến người ta sốc rồi, đằng này còn là người phụ nữ chào hàng trên phố nữa chứ?
Người đàn ông kia không để ý lắm, còn cười ha ha nói: “Đúng rồi, anh Phong đâu rồi, anh ấy nên xuống xe rồi chứ nhỉ?”
Trịnh Liên Thành đẩy người anh ta nhìn sang bên cạnh, cong khóe miệng ra dấu cho Trương Việt nhìn bên kia đường: “Nếu cậu không sợ đạp trúng đuôi cọp thì bây giờ cậu có thể thử xem sự yên tĩnh trước con bảo là thế nào?”
“Vậy anh ấy…”
Trương Việt ngước mắt lên thấy Hiểu Nhi vẫn còn đang chào hàng, anh ta ngạc nhiên nói: Có ý gì? Vị trí này hẳn là anh ấy nên nhìn thấy chứ? Sao cô ấy vẫn còn…?
“Cậu chưa từng thấy người có tiền trải nghiệm cuộc sống phải không? Có lẽ người ta muốn mới mẻ, tóm lại có thể tránh được bao xa thì tránh bao xa!”
Trịn Liên Thành kéo anh ta đi về hướng khác.
“Vậy anh Phong còn chơi nữa không? Ba thiếu một á?”
“Thiếu cái đầu cậu? Muốn bị anh ấy tính sổ muộn, chỉnh cậu một trận à? Còn không đi mau?” Trịnh Liên Thành cầm hộp nước hoa, nhét luôn vào lòng Trương Việt.
“Tặng cậu!”
Trịnh Liên Thành nhớ tới lúc nãy anh lại lôi kéo với người phụ nữ nào đó cả buổi, mua hai hộp quà nhưng hoàn toàn không có giá trị thực tế, anh chỉ cảm thấy sóng lưng ớn lạnh .
Lúc này bên trong chiếc xe đậu phía bên kia, Mạc Ngôn còn chưa kịp xuống xe cả người cứng đờ. Anh ta ngồi trên ghế tài xế, chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh thấu xương.
Không biết đã ngồi bao lâu, thân thể của anh ta dường như đóng băng, thậm chí anh ta còn cực lực hít thở thật nhỏ, chỉ lo làm ra động tĩnh gì sẽ ảnh hưởng đến người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở sau lưng.
Mạc Ngôn đi theo anh nhiều năm nhưng đã lâu rồi cũng chưa từng thấy phản ứng bình tĩnh, chuyên chú như vậy của Phùng Dịch Phong.
Với kinh nghiệm của anh ta, đây chắc chắn là hiện tượng gió thổi báo giông tố sắp đến.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, khoảnh khắc này chẳng khác nào là cực hình, rốt cuộc anh ta nhịn không nổi nữa, nuốt nước miếng, khẽ ho một tiếng nói: “Anh Phong, có cần tôi…đi mời cô Giang đến đây không?”
Cứ ngồi ngây người như vậy, phỏng chừng anh ta sẽ bị đơ cổ mất.
Anh ta vừa dứt lời thì một ánh mắt lạnh lùng, bén nhọn sau lưng anh ta vèo vèo bắn tới, dọa anh ta sợ đến á khẩu ngay tại chỗ, ngoan ngoan quay đầu lại ngồi yên trên ghế lái, khổ sổ thừ người tiếp.
Phùng Dịch Phong hơi liếc nhìn ra cửa sổ, khóe môi mím thành một đường.
Bên trong xe, hai người một trước một sau ngồi yên lặng rất lâu, bầu không khí yên lặng như tờ…
Bên ngoài xe, Giang Hiểu Nhi đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Phùng Dịch Phong nên tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng rõ ràng, cho đến lúc tan làm cô cũng chẳng bán được bộ sản phẩm nào nữa.
Cho dù vậy cô cũng kiếm được đầy túi, nhưng lúc rời đi, cô không sao vui được. Hơn nữa, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp một người đàn ông mặc đồ vest, mang giày da đứng sừng sững trước mặt cô.
“Cô Giang… ”