“Con gái người ta gửi gắm cho cháu, thì cháu phải chịu trách nhiệm với người ta, biết chưa?”
Bà cụ đang bài giảng về bảo vệ, Hiểu Nhi nghe thấy cũng cảm động, ba năm nay, nếm đủ mọi sự ấm lạnh của cuộc sống, rất ít người bảo vệ cô. Còn phía bên kia, gương mặt của Phùng Dịch Phong không có nửa điểm chống đối, rất bình tĩnh, cũng rất kiên nhẫn, chỉ nghe bà cụ nói rồi gật đầu.
Cuối cùng, ba người cùng xuống tầng, ăn một bữa sáng ngon miệng.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, mọi người đều rất thảnh thơi, ăn sáng xong, Phùng Dịch Phong nhận một cuộc điện thoại rồi đi làm việc, Hiểu Nhi đi theo bà cụ ra vườn tản bộ.
Cả một buổi sáng, cô ngồi nghe bà cụ kể những chuyện trong quá khứ, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nói vài câu, bà hết mực quan tâm cô, cô cũng tận tâm bưng trà rót nước chăm sóc bà.
Ban ngày trôi qua rất vui vẻ, cho dù có Phùng Dịch Phong ở đó, cơ bản anh cũng không hề mở miệng; đến tối thì giống như bị ép buộc vậy, vô cùng đau khổ.
Đóng cửa lại, cô lại là một cô vợ nhỏ bị ức hiệp đứng ở trước giường, còn người nào đó đang ngồi ở trên giường nhếch miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô:
“Tôi không cần biết cô là do ai phái đến, có mục đích gì, sau này ở trước mặt bà nội tôi, không được phép nhắc đến hai chữ này! Quan hệ của chúng ta vẫn tiếp tục, đừng có ý định chơi tôi!”
“Tôi không có!”
Không vui vì lại bị vu oan, hơn nữa bây giờ tình hình đã thay đổi, tâm trạng của Hiểu Nhi cũng không giống như lúc trước nữa, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cô bèn nói:
“Chúng ta vẫn nên ly hôn đi! Nếu như anh lo bà nội thì chúng ta có thể lén ly hôn, còn bên ngoài, tôi sẽ dốc hết sức phối hợp với anh, có thể gọi tôi đến chăm sóc bà nội bất cứ lúc nào anh muốn như vậy, có được không?”
Dù sao, hai người cũng mới biết nhau ít ngày, mà trên thực tế, anh vẫn là mẫu người cô kỵ nhất, thiếu gia nhà giàu có, hơn nữa, lại còn là loại rất rất giàu; bây giờ đến thứ duy nhất gắn kết hai bọn họ với nhau cũng không còn nữa, trong tiềm thức, Hiểu Nhi muốn cự tuyệt, thậm chí còn vô cùng bài xích!
Đoạn tình cảm với Trương Việt Khánh kia đã khiến cô tổn thương tận xương tủy. Cô không hề có chút mơ mộng nào với những “con cháu nhà giàu” và “bạch mã hoàng tử” nữa.
Cô chủ lớn của nhà họ Giang ba năm về trước cũng không thể “kết thành lương duyên”, huống chi là Giang Hiểu Nhi nghèo rớt mùng tơi lúc này?
Cô biết rõ thân phận mình!
Phùng Dịch Phong khinh thường nhìn cô, cười lạnh:
“Đợi đến lúc cô hiểu rõ về Phùng Thị, quen thuộc quy củ của nhà họ Phùng thì hãy nhắc đến hai chữ này với tôi! Tối nay, một sợi tóc của tôi cũng không cho phép cô chạm vào, nếu không, tôi sẽ ném cô ra ngoài!”
Lật người lại, Phùng Dịch Phong trực tiếp tắt đèn.
Sau lưng anh, cô nhe rằng bĩu môi, làm mặt quỷ với anh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lên giường.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!