Đôi lông mi dài chớp chớp vài cái, Hiểu Nhi mấp máy khoé môi, rồi lại len lén nuốt ngụm nước bọt, trong lòng thật muốn khóc:
Ý gì vậy? Nói chuyện đi chứ! Chân của cô sắp tê hết rồi…
Đây là muốn chết cũng không cho người ta thoải mái sao?
Chắc không phải để cô đứng trơ trơ như vậy cả đêm chứ! Khổ quá—
Có cần nói gì không nhỉ? Nên nói gì ta?
Thật là muốn chết muốn chết quá đi!
…
Trong đầu não Hiểu Nhi đang bay nhảy các loại suy nghĩ khác nhau, ở bên kia, Phùng Dịch Phong đã đặt ly rượu trong tay xuống, anh thẳng người dậy túm lấy một cái, kéo cả người cô qua, quay vòng một cái ôm vào trong lòng mình, tay hất đi một cái, con gấu màu nâu đậm liền bay ra ngoài.
“Hả?”
Hiểu Nhi theo bản năng quay đầu qua, nhưng bị anh kìm chặt sau gáy, năm ngón tay luồng vào tóc khiến da đầu cô tê dại, một giây sau, đôi môi đỏ tươi đã bị anh cuốn trôi đi hết.
Lôi lôi kéo kéo, lực đạo của Phùng Dịch Phong rất mạnh, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến cho cô giống như là muốn ngạt thở vậy, còn làm cô đau nữa.
Có thể rõ ràng cảm nhận được nộ khí giận dữ của anh, Hiểu Nhi theo bản năng từ chối.
Giống như là một con báo bị chọc giận, Phùng Dịch Phong siết chặt chiếc cằm thon gọn xinh đẹp của cô, nghiến ra vài chữ từ kẽ răng mình:
“Sao, bây giờ đụng cũng không cho tôi đụng nữa rồi, hửm?”
Trong lòng nổi lên một cơn tức giận, sức lực tăng lên đột ngột như muốn bóp nát cô, dưới ánh đèn, con bướm trên tai sáng lên rực rỡ, nhưng lại giống như là cây kim đâm sâu vào trong trái tim của Phùng Dịch Phong:
Chả trách, chả trách cô lại nhìn trúng đôi bông tai này!
Chả trách, cô lại yêu thích nó, mỗi ngày đều đeo nó!
Hát vì người đàn ông đó, khóc lóc lã chã vì người đàn ông đó;
Đeo đôi bông tai vì người đàn ông đó?
Vì người đàn ông đó mà ăn vận đẹp đẽ như vậy, đi tham gia lễ hội trường học chết tiệt gì đó?
Rồi lại khóc sướt mướt nữa?
…
Người phụ nữ chết tiệt!
Túi phổi như sắp tức đến nổ tung rồi, bàn tay to lớn thô ráp lôi kéo quần áo của cô, anh vừa động đậy thì nấm đấm của Hiểu Nhi liền nện tới:
“Anh làm gì vậy? Anh làm em đau rồi!”
“Em còn biết đau sao?”
Thấp giọng gào lên một tiếng, bàn tay của Phùng Dịch Phong kéo xuống một cái, liền khiến cho quần áo của cô bị kéo xuống cả một nửa, trên đôi vai trắng nõn nở rộ ra một bông hoa màu đen đầy mê hoặc—
Đột nhiên, Phùng Dịch Phong nghĩ tới thứ gì đó: “Chỗ này xăm cái gì vậy? Bướm, đúng không?”
Chả trách, chả trách, một cô nhân viên công sở xinh đẹp đoan trang như cô mà trên người lại có một hình xăm tà ác và bất thường như thế này! Cô ấy chắc chắn là muốn giấu diếm gì đó cho nên mới không thể không xăm như vậy! Nếu không thì với cách ăn vận bình thường của cô thì tại sao lại làm một hình xăm rất dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy ở trên người chứ?
Nghĩ đến tất cả những điều mà cô làm đều là vì người đàn ông khác, cả người Phùng Dịch Phong đều không ổn rồi.
Tâm tư bị vạch trần, những chuyện cũ liên tiếp bị lật lại, sắc mặt Hiểu Nhi cũng đột nhiên thay đổi, cô đưa tay kéo kéo áo, từ đầu đến cuối không nói gì, không phải là cô không muốn nói, mà là không biết nên nói từ đâu, nên nói cái gì.
Một ngày một đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, thậm chí cho đến giờ phút này này Hiểu Nhi cũng không xác định được là có cần thiết để lên tiếng hay không nữa, cho nên trong toàn bộ quá trình, cô luôn mím chặt môi, tâm tư rất loạn.
Phản ứng của cô không khác nào là thêm dầu vào lửa, ngay lập tức Phùng Dịch Phong xù lông lên, anh kéo tóc cô ra, một tay chạm vào tai của cô:
“Tại sao lại thích bướm như vậy?” Cô yêu người đàn ông đó nhiều như thế nào vậy?
“Giang Hiểu Nhi em thật là giỏi a! Ở dưới thân tôi mà nghĩ đến người đàn ông khác?” Ở bên cạnh anh cô có bao nhiêu uỷ khuất vậy? Chả trách cứ có thời gian là lại chạy về nhà mẹ, rảnh rỗi thì đi ra ngoài kiếm tiền! Cô ấy nóng lòng đến mức nào vậy?
Ôm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, khí tức âm lãnh của Phùng Dịch Phong ngưng tụ ở bên môi cô: “Hôm nay có phải là lại đến kỳ kinh nguyệt nữa rồi không? Tháng này có phải là ngày nào em cũng có không?”
Vốn không biết rằng lần trước Hiểu Nhi chỉ là lừa anh thôi, tưởng là cô đã hy sinh mà thúc giục hành kinh, lúc này nội tâm Phùng Dịch Phong đã sụp đổ:
Bà xã của anh vậy mà lại muốn thủ thân như ngọc vì người đàn ông khác? Thậm chí còn không tiếc hy sinh bản thân mình, làm mình đau đớn đến ngất đi phải vào bệnh viện?
Nghĩ đến những thứ này, anh lại giống như là không thể nào chấp nhận được!
Phùng Dịch Phong anh muốn có người phụ nữ như thế nào mà không được? Người phụ nữ này là danh chính ngôn thuận của anh!
“Câm rồi sao? Nói chuyện đi!”
Thanh âm trầm thấp của Phùng Dịch Phong vừa thốt ra thì Hiểu Nhi liền rục cổ lại, cũng hồi thần lại: Anh ấy đã biết rồi?
Tâm trạng vốn cũng không tốt, lại bị anh làm đau, đã đến bước đường này rồi, sự tức giận của Hiểu Nhi cũng từ từ xông lên:
“Phải đó! Tôi cố ý đó! Ai mà biết anh ở ngoài đã đụng qua bao nhiêu người phụ nữ dơ bẩn chứ, tôi có chết cũng không chịu hối lỗi đâu! Chỉ biết hung dữ với tôi, lúc vứt bỏ tôi, sao anh không nói chuyện? Lúc bỏ phiếu, quẹt thẻ cho người phụ nữ khác, sao anh không nghĩ đến tôi? Lúc tôi đau như muốn chết đi sống lại, anh không biết đang ở cái xó nào phong lưu vui vẻ rồi! Mấy ngày mấy đêm không về, nếu như tôi chết rồi, anh có biết không hả? Về thì chỉ trích tôi đủ kiểu, không phải đánh tôi mắng tôi thì là ức hiếp tôi, đối với người phụ nữ khác thì dịu dàng bảo vệ, tôi nợ anh sao?”
Cả đời này, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cho đàn ông cơ hội thứ hai để bắt nạt cô đâu:
“Phùng Dịch Phong, bớt làm ra vẻ cậu chủ Phùng với tôi đi! Chí ít thì cho tới nay, tôi chưa hề làm qua bất kỳ chuyện gì có lỗi đối với anh, tôi không có lỗi với lương tâm của mình! Anh xem thường tôi như vậy…tôi cũng không thèm làm mợ chủ Phùng của anh!”
Khóc lóc om sòm lên, Hiểu Nhi cũng ‘không chịu thua’ 100%!
Ngay lập tức, sắc mặt Phùng Dịch Phong đã âm trầm đến nỗi giăng đầy bão táp: “Em nói cái gì? Nói lại một lần nữa cho tôi!”
“Tôi nói anh dơ bẩn! Anh khốn nạn! Tôi không thèm anh! Anh đừng có đụng vào tôi—”
Hiểu Nhi liên tục ra sức hét lên, sắc mặt của Phùng Dịch Phong trong tức tốc cũng như rơi xuống đáy vực sâu, anh nhấc tay lên, lại lần nữa siết chặt cằm của cô:
“Em thật sự tưởng tôi không có em thì không được sao?”
Đột nhiên hất tay đi một cái, đẩy cô ra, Phùng Dịch Phong cũng bị tức đến muốn thổ huyết rồi, anh đứng dậy, hậm hà hậm hực mà sải bước lớn đi về phía cửa:
“Bên ngoài còn nhiều người phụ nữ nghe lời lắm!”
Sau đó, ầm một tiếng, tiếng đóng của kịch liệt truyền tới, cơ thể xinh đẹp đột nhiên run lên, Hiểu Nhi cắn chặt bờ môi của mình, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa—
***
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn thấp xuống mức đóng băng, Phùng Dịch Phong cũng không có về qua nữa.
Trong văn phòng, phiên dịch xong tài liệu, Hiểu Nhi không nhịn được mà lại thở dài một hơi, bất tri bất giác mở trang web ra nhập vào ba chữ.
Phùng Dịch Phong?
Gõ xong, cô lại sững sờ ba giây, sau đó ấn xoá từng chữ một: Cô bị sao vậy? Rõ ràng là người muốn từ bỏ, sao lại bất tri bất giác muốn đi quan tâm chứ?
Vỗ vào bàn tay hai cái xong, Hiểu Nhi nhếch khoé môi cười tự giễu: “Tay thối! Bệnh cũ lại tái phát rồi!”
Đứng dậy, di dời đi sự chú ý, cô đi pha một ly cà phê,
Về đến chỗ ngồi, nhìn thấy Đường Tinh Tinh và Lã Tiểu Mai ở bên cạnh đang chụm đầu với nhau, còn thỉnh thoảng thì thà thì thầm, thỉnh thoảng lại cười khanh khách, thỉnh thoảng lại xì xà xì xầm, không biết là đang xem cái gì nữa, giống như là con chuột nhỏ đang trộm dầu vậy, hưng phấn vô cùng.