Cô lúc thì tức giận, lúc lại ủ rũ, mỗi lúc một biểu cảm, hai người đàn ông ánh mắt giao nhau, rồi không nhịn được mà mỉm cười.
“Viện trưởng Trịnh!”
Lúc lại, có một y tá khác đem báo cáo phân tích mẫu máu đến, thấy cô đáng thương như vậy, Trịnh Liên Thành khẽ “khụ” một tiếng, cười an ủi cô:
“Haha, chưa chắc! Có thể là do em gì đó khác nữa, có nhiều thứ kết hợp lại với nhau sẽ dẫn đến tình trạng dị ứng, ví dụ như thuốc an thần hết hạn sử dụng chẳng hạn! Trong thành phần máu của em có sót lại dư lượng thuốc! Lần sau cẩn thận hơn nhé, không sao đâu! Nếu như thấy bị dị ứng, thì nên ăn kiêng! Trước kia có những thứ ăn vào không bị dị ứng mà sau này lại bị thì cũng rất bình thường! Thể chất con người cũng thường xuyên thay đổi! Anh còn nhớ đợt trước trên báo đã từng đưa tin là có người suýt chết vì ăn đào đấy! Cùng là dị ứng nhưng biểu hiện lại không hề giống nhau, lần này là phát ban, nhưng lần sau có thể là viêm mũi hoặc khó thở, cơ thể biết nói, phản ứng của cơ thể là minh chứng rõ ràng nhất, chú ý vào nhé, kịp thời kiểm tra điều trị là được rồi!”
“Không sao thì tốt rồi! Cuối cùng thì cũng có thể yên tâm đi kiếm… đi làm! Cảm ơn bác sĩ Trịnh!”
Giang Hiểu Nhi hihi cười, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được buông xuống, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời chiếu sáng muôn nơi, khắp thế gian đâu đâu cũng sáng lạn.
Phùng Dịch Phong nhìn dáng vẻ lanh lợi hoạt bát này của cô liền có thể đoán ra được cô đang suy tính điều gì, phỏng chừng do trước đó cắt vài bộ quần áo, giờ bình tĩnh lại thì thấy xót tiền, nên chắc đang tính đi kiếm cơm góp gạo để lấp đầy kim khố đây mà!
Sau khi tạm biệt Trịnh Liên Thành xong, Phùng Dịch Phong ôm Giang Hiểu Nhi đi ra ngoài: “Lần này thì tin rồi chứ? Danh tiếng cả đời anh suýt chút nữa bị hủy hoại trong tay em rồi đấy!”
Nếu như tối hôm qua cô mà làm loạn hết cả lên thì phỏng chừng cả công ty đã đồn ầm ĩ hết cả rồi! Lúc đấy dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch oan khuất!
Giang Hiểu Nhi cười gượng, cô cũng cảm thấy bản thân có chút kích động quá mức: Ai bảo cô trân trọng cái mạng nhỏ này của mình thế chứ?
“Ông xã anh minh uy vũ, chuyện này rõ như ban ngày, một con sâu gạo bé nhỏ như em làm sao có bản lĩnh lớn đến thế chứ? Nếu như tối qua đúng lúc đấy mà không gặp được Mạc Ngôn thì có khi em đã bị bảo vệ bóp chết ở ngoài cửa rồi! Thế cho nên, sự sáng suốt của ông xã giống như tường đồng vách sắt, chuẩn không cần chỉnh luôn! Ông xã đừng chấp nhặt mấy chuyện cỏn con như thế này nhé! Anh nhìn này, bé yêu vừa bị ốm vừa tủi thân, cũng rất đáng thương nữa, coi như hòa đi? Em cũng không tính toán chuyện anh với người phụ nữ khác họp riêng ở trong phòng làm việc mà…”
Nói đoạn, cô ấm ức bĩu môi: “Em thì ngay cả cửa lớn cũng chẳng có cơ hôi đặt chân vào cơ!”
Phùng Dịch Phong xoa đầu cô, bất lực lắc đầu:
“Đó là quy định của công ty, không hẹn trước hay thông báo thì không được vào! Nếu như ai cũng có thể tùy tiện ra vào thì anh còn làm được gì nữa! Lần sau nếu đến thì gọi điện trước cho anh hoặc là gọi cho Mạc Ngôn cũng được!”
Phùng Dịch Phong nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 8 giờ liền nói:
“Đi thôi, dẫn bé ngoan đến công ty ăn chực bữa sáng, cho ăn gặp mặt mọi người! Lần sau họ sẽ không chặn em lại nữa!”
Giang Hiểu Nhi không ngờ lại nói như vậy, nhất thời cười tươi như hoa: “Vâng!”
Đến Quốc Tế Trương Việt rồi, Phùng Dịch Phong suốt quãng đường đều ôm lấy eo cô, tư thế của hai người vô cùng thân mật, Giang Hiểu Nhi đẹp một cách bất chấp, cảm giác được người khác công nhận khiến cô vui vẻ từ tận đáy lòng.
Còn Phùng Dịch Phong đối với những chuyện này đều dửng dưng như không.
Trong mắt anh, những lời đàm tiếu kia chẳng đáng là gì! Anh chỉ quan tâm đến những người anh muốn quan tâm, chỉ muốn làm những chuyện mà mình muốn!
Thời gian vẫn còn sớm, công nhân ra vào công ty vẫn còn thưa thớt, nhưng hai người đi đến đâu thì chỗ đó liền giống như có một luồng không khí lạnh xẹt qua, thời gian như đóng băng, tất cả mọi người đều đờ đẫn, trợn tròn mắt há hốc miệng.
Trong mắt chỉ có nhau, hai người đang tán gẫu, không để ý đến gì khác.
Trước kia cũng có người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Phùng Dịch Phong, nhưng cho dù lúc bọn họ thân mật nhất thì cũng toàn là người phụ nữ kia níu lấy anh, vậy mà hôm nay, tình huống lại hoàn toàn khác biệt, từ đầu đến cuối chỉ có mình anh là vòng tay qua eo Giang Hiểu Nhi rồi buông thõng bên hông cô, động tác thể hiện sự chiếm hữu, giống như không kiềm được mà tuyên bố chủ quyền, hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng không đoái hoài gì đến phụ nữ thường ngày của anh!
Vậy nên, ánh mắt mọi người như rớt hết xuống đất!
Bầu không khí không tệ chút nào, vừa mới rẽ qua một góc hành lang, Giang Hiểu Nhi liền nhận được một cú điện thoại yêu cầu cô ra ngoài làm chút chuyện, nghe đến việc không cần phải vội đến công ty quẹt thẻ chấm công, tâm trạng của cô liền trở nên thoải mái hẳn.
Cô cúp điện thoại, quay người, nũng nịu nhìn Phùng Dịch Phong, tiếp tục cuộc trò chuyện:
“Vậy thì em đến phòng làm việc của anh ngồi một lát vậy! Dù sao thì em cũng không phải đi làm gấp! Kéo ghế ngồi một lát cũng được! Dù sao thì chỗ này cần phải lưu lại một chút hơi thở của em!”
Người phụ nữ kia đã đặt chăn vào đây rồi, sao có thể cho người ngoài chiếm ưu thế vậy được?
Phùng Dịch Phong bị tính khí trẻ con này của cô chọc cười, anh giơ tay vuốt tóc cô: “Được! Dẫn em vào trong uống cốc cà phê! Để cho em làm ô nhiễm khắp lượt xung quanh!”
“Ông xã! Ô nhiễm gì giữ, đau lòng bé quá đi!”
Vừa nói hay người vừa bước vào canteen.
Phùng Dịch Phong theo thói quen liền dắt cô đi vào gian phòng ở phía bên cạnh, chỗ này là do công ty cố ý giữ lại, dùng để tiếp đón khách đến công ty tham quan hoặc đến bàn chuyện, bình thường nơi này không mở cửa cho bất kì ai, chỉ có lãnh đạo cấp cao mới có quyền ra vào.
Hai người vừa ngồi xuống đã có một người chạy đến đưa thực đơn bữa sáng: “Tổng giám đốc, hôm nay ngài muốn ăn món gì ạ?”
Phùng Dịch Phong ngước mắt lên, Giang Hiểu Nhi liền nói: “Không cần đâu! Tôi thấy ở bên ngoài hình như có nhiều món lắm, chúng tôi chọn bừa vài món là đủ ăn ấy mà! Không cần phải mất công làm món khác đâu!”
Hơn nữa, bữa sáng cũng chẳng ăn gì nhiều, Giang Hiểu Nhi cảm thấy không nhất thiết phải bày vẽ như vậy.
Phùng Dịch Phong để ý thời gian rồi cũng nói: “Mang hai khay ăn qua đây đi!”
Thỉnh thoảng Phùng Dịch Phong cũng sẽ ăn ở canteen, nhưng dụng cụ ăn uống của anh là hoàn toàn riêng biệt, không dùng chung với người khác, hơn nữa cho dù anh có ăn ở công ty thì cũng toàn là mang đến văn phòng cho anh, đây cũng là lần đầu tiên anh đến canteen ăn sáng như kiểu này.
Chẳng mấy chốc đã có người mang hai bộ dụng cụ đến.
Đợi người kia đi rồi, anh đứng dậy, nhưng Giang Hiểu Nhi liền níu lấy cánh tay anh: “Ông xã, em cũng phải ra ngoài đó ư? Em ra ngoài rồi… em gọi anh bằng gì? Hình như… không ổn cho lắm?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!