Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Cô cầm micro, khóe miệng nở nụ cười cay đắng:

“Đã ba năm rồi, cứ vào ngày này mỗi năm, tôi đều tới đây hát một bài, gửi lời chúc phúc của mình đi xa; hôm nay sẽ lần cuối cùng, tôi muốn hát bài Nhìn thấu tình yêu và anh để tặng bản thân.

Giai điệu bi thương từ từ vang lên từng chút một, giống như đang tưởng nhớ tình yêu đã chết của mình, Hiểu Nhi cũng từ từ nhắm mắt lại.

[Anh đổi quần áo mới cô ta đã mua, nụ cười vẫn ngọt ngào như trước, từ giờ trở đi, trong thế giới hai người đã có một người thay thế em mãi mãi.]

[Em nên sớm nghĩ tới kết cục này, em không thể nào cho anh thứ anh muốn, nhìn anh lái chiếc xe tiêu sái rời đi xa, để lại mình em đứng trong cơn mưa tầm tã.]

Trong đầu cô hiện lên cảnh lễ cưới ba năm trước, trong đêm mưa, chỉ vì một lý do, cô đã phải xách váy cưới chạy theo xe anh cả một đoạn dài, cô bị vấp té, mặt mũi lấm lem vô cùng chật vật, hôm sau còn bị đưa lên báo, trở thành trò cười cho toàn thành phố, nghĩ tới đó, giọng Hiểu Nhi không khỏi khàn thêm:

[… Em sẽ không miễn cưỡng níu kéo anh nữa, để nước mắt cuốn đi dấu vết của tình yêu!]

Phùng Dịch Phong vừa bước vào hộp đêm đã thấy cô đứng trên sân khấu hát một bài dạt dào tình cảm, khóc lóc kể lể, lúc này, quán bar nổi tiếng ầm ĩ này cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hát của cô.

[Hồi ức là thứ dằn vặt con người, nếu nghĩ quá nhiều sẽ trở nên vô lực, toàn bộ quá khứ đều hóa thành tiếng thở dài, nhìn thấu tình yêu cũng nhìn thấu anh!]

Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, Hiểu Nhi để micro xuống, không nhịn được nữa, khóc lóc chạy xuống sân khấu.

Gần như đồng thời, Trương Việt Khánh cũng đẩy ghế ra…

Hộp đêm gần như bị tiếng hát cảm hóa, nửa ngày sau, nơi này vẫn yên tĩnh, Phùng Dịch Phong đứng ở cửa nhíu chặt mày, còn Trịnh Liên Thành thì trợn mắt há miệng.

Hiểu Nhi chạy thẳng ra ngoài như con ruồi mất đầu, thậm chí khi đụng vào Phùng Dịch Phong cô cũng không thấy: “Xin lỗi anh!”

Đến khi cổ tay cô bị người khác nắm lấy: “Buông tôi ra…”

Giọng điệu không thân thiện, viền mắt đỏ hồng, trên mặt giàn dụa nước mắt, mãi Hiểu Nhi mới nhìn rõ là ai: “Là anh?”

Chỉ thấy vẻ mặt anh xám xịt, phía sau anh còn có hai người đàn ông, trong đó có một người cô đã từng gặp, là bạn anh.

Đầu cô nổ lên một tiếng “bùm”, trên tay cũng truyền tới cơn đau do anh nắm quá chặt.

Lúc này, Trương Việt Khánh và Đào Trinh cũng một trước một sau đuổi tới đây: “Việt Khánh…”

Nhất thời, tất cả mọi người đều đứng trước cửa, dường như thời gian cũng dừng lại.

“Chúng ta đổi ngày khác tụ tập đi! Đi thôi!”

Phùng Dịch Phong xoay người đi ra ngoài cửa, đồng thời ôm eo Hiểu Nhi, gần như kéo cô ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận