Không ngờ cô lại ngây thơ đến vậy!
Lúc này, mái tóc để xõa của cô ôm lấy gương mặt trái xoan, làn da mịn màng trắng như tuyết, đôi mắt to tròn long lanh chớp động, đôi môi đỏ tươi hơi chu lên, chiếc váy rộng cũng không che được đường cong cơ thể mềm mại… Xinh đẹp hệt như một cô búp bê sứ vậy.
Công bằng mà nói, cô đích thực là một tuyệt sắc giai nhân!
Cùng lúc quay người, Phùng Dịch Phong ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.
Độ ấm cơ thể ập tới, Hiểu Nhi sững sờ mất hai giây.
Tới lúc cô đưa mắt lên nhìn, đôi môi hơi hé đã bị một thứ gì đó mạnh mẽ chặn lại, trời đất quay cuồng…
Cơ thể mềm mại, đường cong hài hòa, dáng người vừa vặn… Từng cái một như những ngòi bút nhọn, khiêu khích dây thần kinh yếu ớt nhất của người đàn ông; Có những thứ, giống y như chiếc van ngăn dòng nước lũ vậy, một khi đã bật mở, thì không thể nào khống chế nổi nữa.
Đắm chìm trong thế giới đầy dịu dàng tuyệt vời của cô, Phùng Dịch Phong như con ngựa hoang đứt cương, lạc trong khu rừng dục vọng hết lần này đến lần khác.
Bóng đêm ngày càng dày đặc, nhưng màn kịch thuộc về bóng đêm mới chỉ hé mở mà thôi…
Một đêm mây mưa qua nhanh, Hiểu Nhi khẽ rên, cô mở mắt ra.
Cơ thể mệt đến nỗi như vừa trèo qua hai ngọn núi vậy, đối mặt với lồng ngực với làn da như ẩn như hiện của người đàn ông, kí ức đêm qua lại tràn về như vũ bão, suy nghĩ của cô như ngắt quãng trong chốc lát, nhưng sau đó, cô lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Dù sao thì, không thể quay lại được nữa rồi!
Nếu lần đầu tiên của hai người chỉ là ngoài ý muốn, vậy thì đêm qua…
Sao cô lại không tức giận?
Cho dù mọi thứ xảy ra thế nào, dù trong lòng cô nghĩ gì, thì một đêm này, đã giữa cô và Trương Việt Khánh đã có một khoảng cách không thể vượt qua.
Như vậy cũng tốt, đây vốn đã là điều sai lầm nên chấm dứt từ lâu!
Cô chầm chậm mở mắt ra, bỗng bắt gặp một đôi mắt xanh sâu thẳm, Hiểu Nhi giật mình co người lại, kéo chăn trùm lấy mình:
“Anh…anh dậy rồi à? Chào…chào buổi sáng!”
Cứ có cảm giác ánh mắt của anh có gì đó khác trước, trái tim Hiểu Nhi đập thình thịch, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Bắt gặp ánh mắt sợ sệt của cô, Phùng Dịch Phong đặt tay lên gáy cô, quay người tặng cô một nụ hôn triền miên, Hiểu Nhi đang lúc mơ màng, bỗng môi dưới đau nhói:
“Bây giờ đã nhớ em là người phụ nữ của ai chưa?”
Hiểu Nhi bất ngờ, bỗng hiểu ra:
Chuyện hôm qua, vẫn chưa xong!
Cô gật đầu, cắn nhẹ môi dưới: “Ừm, của anh!”
“Đừng có lần sau nữa!”
Bờ môi lạnh lẽo lại lướt qua, cô cảm nhận rõ ràng cơn đau lại tăng thêm một chút: Người đàn ông này, đúng là dễ nổi nóng!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!