Ngước mắt, Phùng Dịch Phong nhìn thẳng anh ta hai giây: “Cậu cũng cho rằng như vậy?”
“Dụng tâm của anh đối với Lâm Khiết, có mắt đều thấy! Cái nhìn đầu tiên, quả thật cô ấy có bóng dáng của Lâm Khiết…”
Nhưng mà mấy lần xuất hiện cùng ngắn ngủi, anh ta lại cảm thấy, hoàn toàn khác biệt. Người phụ nữ này, làm cho người ta có cảm giác rất thẳng thẳng đầy sức sống, có đôi khi làm cho người ta cảm thấy phát điên, lại không chán ghế, là một loại cảm giác vô cùng đặc biệt không nói nên lời!
Môi lập tức mím thành một đường, tầm mắt Phùng Dịch Phong cũng biến mất ở đầu giường: Khó trách cô cũng sẽ nghĩ như vậy!
Một lát sau, Phùng Dịch Phong mới trịnh trọng nói: “Là anh làm quá ít vì cô ấy!”
Một câu, Trịnh Liên Thành hiểu, con ngươi cũng không tự chủ mở to hơn: Sức nặng của người phụ nữ này, đã vượt qua Lâm Khiết sao?
Không hỏi lại, Trịnh Liên Thành dặn dò một lúc, rồi rời đi.
Hỗn loạn, Hiểu Nhi lại mở mắt ra, một tia nắng bên cửa sổ cũng thấy chói mắt.
Gõ đầu hơi loạn, nhìn lỗ kim trên tay mình, Hiểu Nhi cũng không nói gì trợn trắng mắt: Vừa bị bệnh sao? Cơ thể của cô lúc nào thì yếu ớt như vậy rồi?
Quả nhiên vận rủi sẽ lây bệnh!
May mắn không phải là ba năm trước, nếu không, thật họa vô đơn chí!
Mạnh mẽ chống người dậy, cô chớp chớp mi mắt nặng nề, cơ thể vẫn cứng ngắc khó chịu.
Vừa đưa hai tay, cửa phòng đột nhiên mở r. Hiểu Nhi thu tay lại, cơ thể hơi ngẩng lên, dựa vào đầu giường. Dường như cảm thấy không thoải mái, cô lại kéo gối, còn ấy gối của Phùng Dịch Phong lót đằng sau,.
Xem cô tỉnh lại, có chút sức sống, còn biết không bạc đãi chính mình, Phùng Dịch Phong cũng nhịn không được cười cười.
Múc một bát cháo trơn, đưa đến
Không cần anh mở miệng, tiếp nhận, Hiểu Nhi tự mình ngoan ngoãn xúc lên.
Đưa tay thử thử nhiệt độ trên trán cô, rõ ràng thấp xuống, Phùng Dịch Phong mới ngồi xuống bên cạnh: Điểm này của cô là tốt nhất, bất kỳ lúc nào, đều không gây khó dễ cho cơ thể của mình!
Một người phụ nữ yêu quý chính mình, vĩnh viễn đáng để cho người khác yếu!
Thấy chén nhỏ của cô đã thấy đáy, Phùng Dịch Phong nói: “No rồi sao?”
Kỳ thật không muốn ăn, nhưng Hiểu Nhi quen không muốn làm cho chính mình đói bụng, sợ thân thể kháng nghị, không muốn nói chuyện, cô đưa chén ra, không quay đầu lại.
Thấy cô không được tự nhiên lại làm cao, buông chén, Phùng Dịch Phong mới nói: “Nói hai câu, đã bắt đầu không cho mặt mũi rồi! Chiều chuộng thành như vậy, sau này thế nào, cũng không dám lớn tiếng!”
“Hừ” một tiếng, Hiểu Nhi cũng không nói tiếp.
Trầm tư một lát, Phùng Dịch Phong mới nói:
“Lát nữa anh gọi điện thoại cho người làm viện, hoa nhài trong viện không cần nữa, em thích hoa gì, chúng ta đổi, được không?”
“Em hoa gì cũng không thích!” Bây giờ nhớ đến nịnh nọt cô rồi? Hoa cúc cũng đã lạnh rồi! Tức sôi máu, Hiểu Nhi căn bản không cảm kích.
“Vậy chúng ta trồng cỏ đi!”
“Anh có ý gì?” Lập tức quay đầu lại, trừng mắt, giọng nói Hiểu Nhi cũng cao lên: “Là nói em là cỏ dại cỏ đuôi chó sao?”
Nói một câu, sai một câu, Phùng Dịch Phong cũng nhịn không được nhìn hai mắt cô: Cái kiểu lựa xương trong trứng gà này, quá tuyệt? Cái miệng này, sắc bén như chứa dao găm!
Cũng ý thức được chính mình quá xoi mói, một giây sau, Hiểu Nhi hơi nhếch môi, miết miết vài cái, lông mi dài cũng rũ xuống.
Lúc này, Phùng Dịch Phong cũng mở miệng nói:
“Hình xăm trên lưng, anh nói con bướm kia, lúc em xăm lên, có nghĩ đến có một ngày sẽ dùng hoa bao lấy không?”
Khẳng định không có! Nếu như sớm nghĩ đến, ai muốn chịu tội nhiều như vậy?
Ánh mắt Hiểu Nhi lóe lên, Phùng Dịch Phong giành nói: “Không được tức giận! Anh không phải dội nước bẩn cho em, cũng không muốn truy cứu quá khứ, chỉ là nói chuyện, lấy ví dụ thôi!”
Ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, ngón tay thô ráp của Phùng Dịch Phong chậm rãi sờ lên:
“Đạo lý giống nhau, nếu như lúc xây nhà, biết người cuối cùng vào ở là em, anh sao có thể để thừa lại một vườn hoa nhài, nhưng bây giờ em cứ bám lấy cái này không tha vì sao?”
Mặc dù chưa hẳn vui vẻ, nhưng Hiểu Nhi không thừa nhận cũng không được, anh nói quả thật có lý.
Nếu như cô sớm biết không có tương lai với Trương Việt Khánh sao cô có thể đi xăm đóa hoa cũng không xóa con bướm đi? Bây giờ nếu như xóa đi, lại đau thêm một lần! nếu như sớm biết không có tương lại, ba năm, cô đau khổ chờ đợi như thế, ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!