“Anh Phùng, anh chờ tôi một chút đi!”
“Anh đừng đi nhanh như vậy! Anh còn chưa nói, gọi tôi tới rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Này, anh vội vã làm cái gì chứ?”
“Không phải thật sự chỉ uống một ly rượu chứ? Chạy xa như vậy?”
……
Anh Phùng? Trịnh Liên Thành? Phùng Dịch Phong?
Não bộ “ầm”một tiếng, huyết dịch cả người trong nháy mắt dồn thẳng lên não, tiếng nói gần trong gang tấc, Hiểu Nhi trong nháy mắt liền không dám giãy dụa!
Mà bên trong tức giận, lại bị cảm giác quá mức tươi đẹp kích thích giác quan, đắm chìm trong đó, lại không quen Trịnh Liên Thành, có chút tiếng động, lại thêm tiếng nhạc vốn đã có sẵn của hộp đêm, Trương Việt Khánh cũng không nghe được gì, hoàn toàn không có cảm giác, kẹp cả người Hiểu Nhi ở giữa cơ thể mình với vách tường, hận không thể vùi cả người cô vào trong ngực.
Sải mấy bước chân, Trịnh Liên Thành cũng đuổi kịp Phùng Dịch Phong, kéo lấy cánh tay anh: “Ai, anh Phong, thực sự là đến uống rượu?”
“Nếu không, cậu cho rằng thế nào?”
Dừng chân, Phùng Dịch Phong nghiêng người, liếc anh ta một cái, rồi sau đó tiếp tục đi về phía trước, trên môi vẫn nở một nụ cười xấu xa:
Ai bảo vợ nhà anh sợ tối đây! Vẫn là tiện đường tới đón thì tốt hơn!
Ngang qua hai người đang sát vai bên kia, ánh mắt anh còn dừng lại mấy giây trên người đàn ông: Dù sao cũng là hộp đêm, loại tình cảnh này quá bình thường.
Bởi vì ngày này vốn chính là xin nghỉ phép ở cạnh ba làm phẫu thuật cho nên Hiểu Nhi đi giày đế bằng, lúc này cơ thể vẫn là hơi nghiêng, đứng phía trước Trương Việt Khánh thân hình cao lớn, cũng miễn cưỡng đến bả vai anh ta, vào lúc này, ánh đèn u ám, toàn bộ cơ thể cô đến cả tóc cũng dường như đều bị che lại, cho nên, Phùng Dịch Phong căn bản không nhận ra cô.
Loại tình cảnh này ít nhiều đều có chút riêng tư, hai người Phùng Dịch Phong cùng Trịnh Liên Thành đều chỉ liếc nhìn, cũng không dừng lại lâu. Mà mặt mũi Trịnh Liên Thành tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng cũng tự động dừng tiếng trong chốc lát, trong đầu quả thực là tràn đầy ngàn vạn dấu hỏi đang giục ngựa phi nước đại:
Hộp đêm đến cả bình rượu gọi được là rượu ngon cũng không có? Tới chỗ này uống một chén? Não cậu ta đêm nay chắc là bị chó ăn rồi!
Làm thế nào cũng không phù hợp với yêu cầu cao, phẩm vị cao của Phùng đại thiếu anh thì phải?
Một bên, nghe được tiếng nói quen thuộc, toàn bộ cơ thể Hiểu Nhi đều cứng đờ, trái tim nhỏ bé cũng chỉ thiếu chút nữa là nổ tung.
Anh, anh ấy sao lại tới đây?
Mặc dù chỉ mấy giây nhưng lại lâu như cả thế kỷ, đầu óc trống rỗng, ngoại trừ liều chết cắn cánh môi, cô không dám nhúc nhích một chút nào, lông tơ toàn thân đều cảnh giác dựng đứng lên.
Trong mơ hồ, cô cảm giác được trước mắt hình như có bóng đen vút qua, trong chốc lát, nhịp tim dường như cũng ngừng lại.
Chính là trong chốc lát kia, cũng không biết là dưới đùi mềm nhũn, hay là bị Trương Việt Khánh đẩy xuống, dưới chân cô khẽ động, một hồi tiếng ‘đinh linh linh’ rất nhỏ vang lên.
Trương Việt Khánh đang trong đắm chìm, không để ý, Hiểu Nhi tâm tình hoảng loạn, cũng không nghe thấy, mà Phùng Dịch Phong lại bị một hồi âm thanh trong trẻo này hấp dẫn, tầm mắt theo bản năng cụp xuống, liền rơi vào trên mắt cá chân nửa kín nửa lộ của người phụ nữ, dưới ánh đèn yếu ớt, một vùng trắng tinh khôi cùng với ánh sáng trong vắt lập loè chiếu rọi lẫn nhau, vô cùng gợi cảm.
Mặc dù chỉ là một ánh mắt, một giây nhìn chăm chú, Phùng Dịch Phong liền thu hồi ánh mắt nhưng lại khắc sâu ấn tượng.
Rất nhanh, hai người liền biến mất ở một góc hành lang, dùng hết sức lực toàn thân, hung hăng cắn Trương Việt Khánh một miếng, Hiểu Nhi mới dùng sức mạnh mẽ đẩy anh ta ra, đưa tay lên, quăng ra một bạt tai thật mạnh:
“Vô liêm sỉ! Về sau còn dám tùy tiện động vào tôi, tôi nhất định sẽ kiện anh! Đồ khốn nạn! Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa!”
Hung hãn lau miệng hai lần, Hiểu Nhi tức giận đến mức nước mắt tuôn rơi.
“Tôi ——“
Gò má bỏng rát một hồi, Trương Việt Khánh cũng đột nhiên thanh tỉnh lại, ý thức được bản thân lỗ mãng, theo bản năng muốn xin lỗi, lau đi giọt nước mắt của cô.
Đẩy tay của anh ta ra, Hiểu Nhi quay người chạy tới toilet một hướng khác.
Trong phòng tắm, sau khi ngồi ở đó một lúc lâu, chậm rãi bình tĩnh lại, Giang Hiểu Nhi lau miệng thật mạnh rồi mới đi ra ngoài và rửa lại.
Vừa mới đi ra, Hiểu Nhi lại suýt chút nữa đụng phải người đàn ông: “Xin lỗi——”
Phản xạ có điều kiện, cô nhanh chóng lùi về phía sau một bước, vừa ngước mắt, thấy là một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da, lúc này cà vạt của người đàn ông hơi nghiêng, sắc mặt đỏ bừng, ngập mùi rượu, vậy mà còn là người quen!
“Cô Giang, thật là trùng hợp!
“Chủ nhiệm Hồng——“
Không ngờ đó lại là giám đốc một bộ phận mà công ty thường liên hệ, có mấy lần cô thay mặt chạy nghiệp vụ, dùng mọi cách không đồng ý đáp lại, Hiểu Nhi còn phải mặt mày vui vẻ cười theo:
“Quả thật là trùng hợp! Chủ nhiệm Hồng nghiệp vụ bận rộn, cũng tới đây giải quyết việc công! Vậy thì tôi không làm phiền nữa——”
Ứng phó hai câu, Hiểu Nhi liền muốn đi khỏi, nhưng lại bị người đàn ông kéo cổ tay lại: “Không vội! Khó lắm mới gặp được, cô Giang, thật sự là càng ngày càng xinh đẹp!”
Nói rồi, người đàn ông còn dùng mu bàn tay anh ta sờ một cái.
Gượng cười, Hiểu Nhi dùng sức rút tay ra, cũng chỉ có thể cười ha ha: “Chủ nhiệm Hồng quá khen rồi! Chúng tôi chạy loanh quanh ăn ngủ kiểu này, nào có hơn được ngài!”
Cô vừa rút ra một chút, nhưng lại bị người đàn ông nắm lại:
“Tiếng Anh của cô Giang cũng rất tốt! Gần đây văn phòng chúng tôi đang triệu tập dự thi, nhân viên chính thức! Cô Giang nếu có hứng thú, chúng ta có thể âm thầm tâm sự! Cô biết đó, tiến vào ngành của chúng tôi, không chỉ là công việc ổn định, đó chính là làm văn phòng, công việc ít, ngày nghỉ nhiều, đãi ngộ phúc lợi cũng tốt! Sau này 9 giờ tới 5 giờ về, cũng không cần đi ra ngoài bận rộn như vậy! Năm nay vừa vặn có khuyết một vị trí, tỷ lệ cuộc thi này đều là ngàn dặm chọn một, nếu như cô Giang có hứng thú, chúng ta có thể tìm nơi nào đó nói chuyện… Dù sao cũng là ngành chúng tôi nhận người!”
Vừa nhìn khuôn mặt xấu xí của người đàn ông kia, Hiểu Nhi thật sự muốn cho ông ta hai bạt tai, hết lần này tới lần khác vẫn không thể đắc tội ông ta, làm cứng rồi công ty cũng xui xẻo theo, công việc của cô cũng khó giữ nổi:
“Chủ nhiệm Hồng nâng đỡ rồi, tôi trở về nhất định sẽ suy nghĩ điều này thật kỹ!”
Trên mặt cười, đang không biết nên làm sao để thoát thân, đột nhiên một hồi tiếng ho nhẹ của đàn ông truyền đến, mạnh mẽ giật ra, Hiểu Nhi còn kém chút nữa té ngửa, liên tiếp lui về phía sau ba bước xa, vừa ngước mắt, liền thấy Phùng Dịch Phong đứng ở một bên.
Một hồi đinh linh linh trong trẻo vang lên truyền đến, ánh mắt Phùng Dịch Phong phút chốc chuyển qua, ánh mắt Hiểu Nhi cũng dừng lại một lát, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt cũng biến thành một mảnh trắng bệch trong nháy mắt:
Tiêu rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!