CHƯƠNG 306: KHÔNG GẶP ĐƯỢC, KHÔNG VUI
Mặc dù không hoàn toàn xem là thật nhưng trong lòng quản lí vẫn cảm thấy nghi ngờ, cô ta hỏi:
“Jennifer, không phải vừa mới giao đơn hàng mới cho các cô sao? Mẫu máy mới đã được giao rồi, doanh thu chủ yếu
bên nước ngoài cho tổ của các cô phụ trách! Không ít đơn vị hợp tác lần lượt ngỏ ý hỏi thăm, năm nay chủ yếu bán mẫu
này, trước lúc đưa lên thị trường, các cô dẫn cô ấy đi theo học hỏi!”
“Đúng rồi, máy kiểm tra có độ chính xác cao lần này tầm một tỷ tám một chiếc, tất cả đều được điều khiển bằng máy tính!
Mỗi người phải có một cuốn sổ hướng dẫn sử dụng, làm quen đi rồi dùng, chú ý những mục trong hướng dẫn sử dụng,
đừng làm sai! Công ty trong nước có bốn máy, hai phòng kinh doanh bên nước ngoài chỉ có hai máy thôi, bởi vì đây là
bản nâng cấp của máy khống chế chất lỏng mà chúng ta bán chính trước kia, bởi thế phòng của chúng ta là người đầu
tiên bắt đầu! Ba năm tiếp theo chủ yếu là bán mẫu này! Bởi thế mọi người làm quen các loại công năng và tham số, thao
tác đơn giản trước, sau này sẽ có kỹ sư đến giảng rõ cho mọi người! Mọi người nhất định phải học hành nghiêm túc!
Chúng ta lo việc bên nước ngoài là chính, tuyệt đối không thể phép để xảy ra sai xót bình thường, để khách hàng trả
hàng khiếu nại, có biết không?”
Sai lầm như thế, chỉ cần phạm một lần là đủ để bị đuổi việc rồi!
“Dạ thưa quản lí!
Sau khi ký vào biên lai, quản lí Cát lại nói tiếp:
“Đặt máy vào trong phòng thí nghiệm, chiều này nhóm quản lý sẽ đến giảng một lần! Sau này các người hiểu rồi thì có
thể tự thu xếp thời gian đến đó làm quen! Hoa hồng của máy kiểm tra mini WDW là 0.01%!”
“Ồ!”
Quản lí vừa mới nói dứt lời, ánh mắt hai người bọn họ sáng bừng: “Cao đến thế sao?”
Bình thường hoa hồng là 5/1000, hơn nữa hoa hồng cho bộ phận bước ngoài đã là cao rồi, không ngờ mẫu này có giá
cao, hoa hồng cũng cao như thế.
Quản lí gật đầu rồi nói tiếp:
“Bởi thế, nếu như thành tích bán hàng của các cô theo kịp thì đặt cọc trước trong nửa năm cũng không thành vấn đề! Lần
này là sản phẩm quen thuộc, chắc các cô cũng sẽ làm quen nhanh thôi, nguồn tài nguyên các cô cũng có! Bởi thế, phải
nhanh chóng nắm bắt, một khi mở bán, đứa trẻ nào biết chạy trước thì mới có thịt mà ăn!”
“Dạ, thưa quản lí, chúng tôi sẽ cố gắng!”
Rõ ràng nhận được sự khích lệ của quản lí, hai người bọn họ vui vẻ đi ra ngoài.
…
Mới đây đã gần đến trưa, Hiểu Nhi duỗi eo, cô xé vài mảnh giấy nhỏ theo thói quen, tùy tiện viết vài con số, vo lại, đảo
một vòng rồi lấy tờ giấy rớt ra.
“Năm?”
Cũng may thật! Hôm nay đi ăn cơm ở nhà ăn số năm!
Hai lần liên tiếp bị vây lại ngắm nghía như gấu trúc, nuốt không nổi thức ăn, đây đã trở thành kế sách của cô, cô định cứ
thế cho qua nửa tháng này rồi trở lại như bình thường.
Cô ước chừng thời gian, lưu lại tài liệu rồi tắt mạng đi, rồi sau đó cô nhìn thời gian mà bảng đếm giờ ở góc trái màn hình,
chẳng bao lâu sau, điện thoại của cô đổ chuông, Nhạc Gia gửi tin nhắn:
“Bao giờ đi ăn cơm? Số bốn đi, tôi giữ chỗ cho cô!”
Cô vẫn còn chưa kịp trả lời đã nhìn thấy vài tin nhắn nhảy lên: “Sau khi tan ca đi ăn đi, tôi giữ chỗ cho cô trước! Hôm nay
có giò heo!”
Hiểu Nhi lướt điện thoại, cô không khỏi thở dài: “Ngày nào cũng hỏi, có thấy phiền không hả, muốn trốn mấy người cơ
mà!”
“Còn đang tăng ca! Không biết đến mấy giờ! Cảm ơn!”
Cô copy lại, trong nháy mắt đã trả lời hết tất cả mọi tin nhắn, vừa mới đặt điện thoại xuống đã nghe thấy tiếng chuông, cô
nhấc máy, nghe thấy giọng điệu quen thuộc.
“Xin chào, tôi là Lillian của bộ phận sự vụ quốc tế!”
Một giây sau, một tiếng cười trầm thấp và êm tai vang lên: “Ha ha~”
Khóe môi của Hiểu Nhi trễ xuống ngay lập tức.
“Đang làm gì đó?”
Nghe thấy giọng nói của Phùng Dịch Phong, Hiểu Nhi có thể tưởng tượng ra được bộ dạng thỏa mãn của anh, cô chỉ
mong mình có thể xé rách cái miệng đáng ghét đó, cô vừa gõ bàn phím vừa nói với giọng lạnh lùng:
“Đang làm việc! Có gì không?”
“Hiểu Nhi…”
Rõ ràng nhận ra cảm xúc qua giọng nói của cô, Phùng Dịch Phong lại vỗ đầu một cách bất đắc dĩ, anh nói chậm rãi:
“Không có việc gì thì không được tìm em à? Cơm trưa, lên ăn đi! Đợi em ở phòng làm việc! Chuẩn bị trái cây cho em
rồi?”
Đi lên còn chưa biết ai ăn ai đâu! Có ngu mới lên!
Hiểu Nhi than thầm trong lòng, cô gõ máy nhanh hơn vài phần:
“Ồ, ngại quá, em thật sự rất bận rộn! Không thể nói chuyện với anh được! Nếu như không có chuyện thì thì đừng làm
phiền em! Bận chết đi được, bận chết đi được, em phải cúp máy đây! Ôi chao, giám đốc lại gọi em rồi!”
Cô nói một lèo cho xong, không cho anh cơ hội phản ứng lại, Hiểu Nhi cúp máy ngay, còn le lưỡi vào điện thoại rồi lập
tức uể oải nằm bẹp xuống bàn.
Đồ đáng ghét! Ai thèm ăn trái cây của anh kia chứ?
Phùng Dịch Phong nhíu mày cầm điện thoại trong tay: Rốt cuộc sắp xếp bao nhiêu việc cho cô ấy thế, sao lần nào gọi
điện mới nói được vài câu đã kêu bận? Đáng lý bây giờ là giờ ăn trưa kia mà?
Phùng Dịch Phong ngẫm nghĩ một lúc, anh thấp thỏm ngồi không yên!
Mạc Ngôn vừa kéo cầm xấp văn kiện đi vào ngay lúc này: “Anh Phùng, đây là hóa đơn! Cần phải có chữ ký của anh!”
Phùng Dịch Phong lấy bút ra, ký như rồng bay phượng múa, anh ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Trưa nay có việc gì không?”
“Không có! Sao thế?”
“Đi ăn cơm với tôi!”
Nghe thấy thế, Mạc Ngôn cúi đầu, anh ta không khỏi phì cười: “Khụ khụ, anh Phùng, anh có cần phải thế không? Hai
mươi tiếng đồng hồ, không, còn chưa đến sáu tiếng đồng hồ nữa đó!”
Đây có còn là tổng giám đốc Phùng công tư phân minh, cậu Phùng kiêu ngạo lạnh lùng không? Quan trọng nhất là anh ta
đi thăm vợ mà cứ phải lôi anh theo làm bóng đèn làm chi?
Phùng Dịch Phong đứng dậy, liếc mắt nhìn anh ta, hoàn toàn không cho phép anh ta từ chối: “Thêm hai đùi gà cho cậu!
Đi thôi!”
Hiếm lắm mới có thời gian rảnh, hai người bọn họ lần lượt đi ra khỏi phòng.
Cho đến nhà ăn số sáu, lúc đến trước cửa, Phùng Dịch Phong cố tình đi chậm lại, anh đảo mắt nhìn xung quanh một
vòng, cũng nhìn vị trí cô ngồi lần trước.
Mạc Ngôn cũng đang tìm kiếm.
Hôm nay nhà ăn số sáu không đông lắm, bởi thế tầm mắt của hai người bọn họ nhanh chóng giao vào nhau. Mạc Ngôn
khẽ lắc đầu, sắc mặt Phùng Dịch Phong có vẻ không vui cho mấy, anh đi vào trong:
“Đi mua hai phần cơm đi!”
Phùng Dịch Phong đi vào trong gian riêng, Mạc Ngôn rẽ sang nhà ăn nhỏ.
Lần này Phùng Dịch Phong chọn một gian đối diện với cửa, anh còn cố tình không đóng cửa lại, nhà bếp nhanh chóng
mang thức ăn vào trong, Mạc Ngôn cũng cầm hai chai nước vào.
Hai người chẳng nói mấy câu trong lúc dùng cơm, Phùng Dịch Phong chưa từng rời mắt khỏi đại sảnh nhưng cho đến lúc
hai người rời đi cũng không thấy bóng dáng của người nào đó đâu.
Không ngờ lại chẳng gặp được cô, sau khi vào thang máy, tâm trạng của Phùng Dịch Phong trở nên không vui, thật sự
bận đến mức không có thời gian ăn cơm à
Phùng Dịch Phong vừa mới lấy điện thoại ra đã nghe thấy Mạc Ngôn nói:
“Anh Phùng, cô Giang xinh đẹp lại đột nhiên xuất hiện, vừa mới đến công ty là đã khiến cho công ty mình sôi động hẳn
lên, rất nhiều nhân viên đều hâm mộ mà đến nhìn cô ấy…Nghe nói gần đây cô ấy đã đi ăn khắp các nhà ăn trong công ty
rồi, chắc hẳn tùy tiện lựa chọn thôi, muốn tránh cảnh bị người khác vây xung quanh mình, miễn cho khỏi xảy ra chuyện gì
bất ngờ!”
Phùng Dịch Phong liếc mắt nhìn anh ta, gương mặt toát ra vẻ khó chịu: Thế sao cậu không nói sớm?
Lại đâm đầu vào họng súng rồi! Cho mi nói nhiều này!
Mạc Ngôn nhún vai, giải thích với anh: “Em cũng mới biết đây thôi, hồi nãy đi mua cơm nghe người ta nói thế.”