Chương 312: Muốn rời khỏi đây? Không có cửa đâu!
Trong lúc này, nếu cô cầu xin bọn Nhạc Gia thì sẽ phản tác dụng, cho nên Giang Hiểu Nhi buộc phải ngược lại chủ động trêu chọc, tính đường lui cho bản thân, cô còn không quên hấc chiếc cằm nhỏ:
Đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, bạn bè của người ưu tú chắc hẳn cũng sẽ ưu tú, vậy ta lại biết thêm một số, về sau vạn nhất có xảy ra việc mà gió thổi cỏ lây thì –”
Hàm ý rằng nếu anh không cần cô nữa, cô có thể tìm đường lui cho mình.
anh nhìn chằm chằm cô, Phùng Dịch Phong nghiến răng tức giận: “Ưu tú? Gió thổi cỏ lay?”
Siết chặt cằm cô, nhìn sâu vào mắt Phùng Dịch Phong như một cơn sóng đen ngầm, thủy triều sự giận dữ đang dâng lên ngày càng cao.
“Vậy nên, ngươi hằng ngày cho ta bận rộn chạy loạn khắp nơi, là để tìm lốp xe dự phòng sao?”
Đôi mắt mở to xinh đẹp này, đích thị là bị mù. Người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai đang đứng trước mặt cô đây, cô lại cho rằng Mạc Ngôn mới thật sự soái? Người từ nước ngoài trở về, lương tháng một triệu có gì đáng cho cô ngưỡng mộ?
Tiến lại gần.
Không phải mọi thứ đều nằm dưới tay anh, mặc anh lay sao?
Khớp tay vang tiếng răng rắc, biết rằng mình đã khiến anh tức giận, Lê Nạc nghiêng nhẹ đầu, cắn nhẹ cánh môi, tự động im lặng.
Sự phẫn nộ không chỗ nào tiêu tan, thật sự muốn hành hung cô một trận nhưng bản thân lại không nỡ, ôm siết cô vào lòng Phùng Dịch Phong hung hãng hôn lên môi cô, động tác mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, váy bị vén lên cùng các hàng nút cũng bị xé toạc. Động tác mang theo sự nóng giận vừa vội vàng vừa thô lỗ, không kịp để cô thốt lên câu nào.
Cắn xé bờ môi cô, Phùng Dịch Phong không kìm được tức giận hỏi: “Mạc Ngôn rất đẹp trai sao? Giám đốc điều hành rất lợi hại sao? Hàng triệu người bán hàng ưu tú hiếm có lắm sao?
Từng chữ bật ra từ kẽ răng, hành động cũng có chút mất khống chế. Giang Hiểu Nhi bị đau, dưới đuôi mắt lóe lên chút tia ủy khuất nhưng cũng không dám động đậy, chỉ dám động cánh tay vòng lên cổ anh một cách thân mật và hướng thẳng vào lòng ngực anh để tự vệ.
Mặc anh phát tiết nộ khí của mình, cô siết chặt vòng tay ở cổ anh, cắn nhẹ cánh môi thì thầm
“chồng đẹp trai nhất, là người lợi hại nhất. Không so sánh thì không thể nào biết được, so rồi mới biết rằng chồng là nhất. Mọi phương diện đều lợi hại, cách xa mấy tầng so với những người đàn ông khác.
Giọng nói trầm thấp mang theo vài tia động tình, vài tiếng thì thào, cơ thể săn chắc của Phùng Dịch Phong rõ ràng bị chấn kinh.
Nhéo nhẹ má ửng hồng do nắng chiều của cô, hít sâu một hơi, anh chỉnh lại chỗ quần áo xốc xếch của cô, môi khẽ mím nhẹ, rõ ràng còn mang theo sự tức giận.
Cảm thấy tia tức giận giảm bớt, Giang Hiểu Nhi chớp chớp đôi mắt, níu chặt cổ anh: “chồng, ngươi là đang ghen sao?”
cô vừa dứt câu liền nhận được một cái liếc sắc bén lạnh lùng
Giang Hiểu Nhi khẽ cười.
“Vậy ra công ty ngươi toàn tập hợp toàn người ưu tú, sói nhiều thịt ít, tỉ lệ mất cân bằng nghiêm trọng. Cho nên, chút thịt vụn cũng không thể chán ghét. chồng, nhìn ta xem phần nhan sắc này, rồi sẽ trở nên nổi tiếng. Ta không chọc người, ta đều có nghe tới. Chắc hẳn mỗi ngày phiền não hay lo lắng còn ngẫu nhiên ăn chút giấm đi.
Giang Hiểu Nhi đảo mắt một vòng, Phùng Dịch Phong cũng liền nheo mắt lại, suy nghĩ một hồi, anh lập tức hiểu lời kia của cô là có ý gì
Chẳng trách!
Quả nhiên, vài giây sau Giang Hiểu Nhi liền nói: “Nếu không ngươi cứ đuổi ta đi!”
Giật giật vạt éo của anh, Giang Hiểu Nhi mang một mặt nũng nịu:
chồng, ngươi đem ta đuổi di, trêu hoa ghẹo nguyệt, ta cũng không tài nguyên, khẳng định sẽ ngoan ngoãn tới cùng, ngươi cũng không cần lo lắng nhân viên trộm sử dụng mánh lới, cũng không cần lo lắng về ong bướm quanh ta rồi sinh ra hờn dỗi sau những lần tra soát. Tốt cho cả hai, có phải không?
Nghiêng nhìn cô, lúc này một Phùng Dịch Phong vừa bị tạt một chậu nước lạnh đầy tỉnh táo, khẽ đưa tay chọt vào gáy cô.
“Mỗi ngày đều nghĩ cách nhét những suy nghĩ xấu xa này vào đầu ta. Không có cửa đâu! Ngoan, ngươi cũng để ta ở lại Trương Việt chứ.”
Ah! Phong tổng! Ta liền đi nổ lực hết mình làm việc đây.
cô căm giận định xoay người rời đi thì cổ tay bị nắm lại “Không ở lại đây sao?”
Mím môi, khuôn mặt Giang Hiểu Nhi tràn đầy nét mất hứng: Đâu chỉ không muốn, là rất không muốn.
Kéo cô, Phùng Dịch Phong đứng lên ôm cô vào lòng, đưa tay khẽ vuốt tóc cô, khẩu khí mười phần nghiêm túc.
“Ta đồng ý cho ngươi ở lại công ty để thích ứng, thậm chí cho phép ngươi ra vào tất cả các phòng ban. Ngươi có thể tự lựa chọn chức vụ, bộ phận yêu thích hay thậm chí là làm thư kí cho ta. Nếu ngươi vẫn muốn làm phiên dịch tiếng Nga, ta sẽ sắp xếp và thành lập bộ phận mới. Tuy nhiên, không cho phép ngươi không được phép tồn tại những suy nghĩ ấy trong đầu nữa. Ngươi có thể móc nối toàn bộ đàn ông trong công ty, ta sẽ không để ngươi rời khỏi đây. Tiểu Lê, ngươi ở cạnh ta cả ngươi và Trương Việt đều đối với ta rất quan trọng. Trương Việt cũng là một phần của ngươi, hiểu không?”
Bọn họ là vợ chồng, Phùng Dịch Phong muốn cùng cô chia sẻ những thành tựu trong sự nghiệp của mình. Hơn nữa, khi cô ở lại Trương Việt anh có một cảm giác an tâm khó hiểu.
Tận sâu trong lòng, Giang Hiểu Nhi như bao người phụ nữ khác, ngưỡng mộ và dõi theo anh. Có thể cùng anh sánh vai cũng chính là ước nguyện của cô, nhưng tại ngay lúc này cô không còn mơ ước cao sang ấy nữa, chỉ muốn làm một người phụ nữ đi phía sau anh.
cô không muốn tham gia quá nhiều vào sự nghiệp của anh, lợi ích đại biểu cho lòng tham và mâu thuẫn. cô sợ rằng lòng người không thể khống chế. cô muốn sự nghiệp của bản thân và tình yêu đơn thuần cùng anh.
Hơn nữa thật lòng cô không muốn cùng Phùng Dịch Phong chạm mặt nhau 24 giờ. Tuy đây là suy nghĩ từ trong thâm tâm nhưng cô biết dù mỗi ngày đều ăn mặc đẹp đẽ nhưng rồi cô sẽ chán ghét. cô càng hi vọng rằng hai người đều có một khoảng không gian riêng, duy trì một cảm giác thần bí, để ánh mắt anh luôn dừng lại nơi cô và tình yêu của anh càng lâu dài và vĩnh viễn.
Về điểm này, tại bây giờ suy nghĩ hai người trái ngược nhau nhưng Phùng Dịch Phong độc đoán mạnh mẽ đã thành quen, khi còn mềm không được cứng cũng không yên.
Nhất thời, Giang Hiểu Nhi chỉ có thể nhượng bộ, cũng không vội rời đi. cô cũng không muốn tranh luận: không vội vàng, cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
Nếu làm việc ở đây thuận lợi, cô cũng sẽ không rời đi.
Nhìn thấy mái tóc cô xõa xuống, Phùng Dịch Phong cưng chìu hôn lên trán cô. “Buổi trưa ăn tại đây đi, muốn ăn gì ta sẽ cho người đưa vào.”
Ôm eo anh, thái độ của Giang Hiểu Nhi dịu đi: “ta muốn ăn cá cay, KFC và tiramisu.”
Văn phòng này có phòng vệ sinh, ăn xong đánh răng sẽ tránh được mùi.
Nghe vậy, Phùng Dịch Phong đột nhiên cảm thấy nhói lòng.