Chương 316: Mặc đặc biệt khó xử giúp đỡ
Kéo cửa ra, xác định bên ngoài không có ai, Giang Hiểu Nhi mới quay về phía anh khoác tay, đè thấp giọng nói: “chồng, tạm biệt!”
Sau đó, nhanh chóng mở ra cửa rời đi, thật cẩn thận chạy thẳng vào thang máy.
Đối với bên ngoàii, cô không lo lắng về việc phải giải thích thế nào, dù sao, tùy tiện bịa một lí do, chắc rằng cũng chẳng ai dám tìm đến Phùng Dịch Phong xác minh. Cho nên, trong thang máy, cô đã nghĩ kỹ viện cớ như thế nào.
Đó chính là, cô bị Tổng giám đốc xách đến văn phòng nói chuyện, sau đó bị phạt quét dọn văn phòng, cho nên, mới dùng nhiều thời gian như vậy..
Quả nhiên, vừa về tới văn phòng, cô còn chưa kịp bị vây chặt, đã bị quản lý gọi đi, đem quá trình nửa thật nửa giả kể lại, cái cớ đầu tiên được sử dụng trên quản lý Cát.
Nghe xong, đôi mi thanh tú của quản lý đều nheo lại như sâu róm: “Thật như vậy sao?”
Nghe về việc những người khác bị trừ ba ngày tiền lương , dựa theo tính cách tổng giám đốc, nhìn thấy cô, không phải bị mê, thì cũng sẽ bị đuổi! Như thế nào lại trở thành dạy bảo, còn phạt cô quét dọn văn phòng Tổng giám đốc rồi?
Phải biết rằng văn phòng Tổng giám đốc, qua nhiều năm như vậy, cũng sẽ có hai người cố định thay phiên quét dọn, không cần đến người ngoài tay!
Hơn thế, Phùng Dịch Phong chán ghét nữ nhân nổi tiếng, đặc biệt là kiểu người bên trong yếu ớt, bên ngoài lại kiều diễm lộng lẫy, đã từng có một trợ lý nổi tiếng với khuôn ngực gợi cảm, mỗi ngày đi đi lại lại các phòng bàn trong công ty như trên sàn diễn, hằng tháng đều hoàn thành vượt mức các nhiệm vụ..
Sau đó, tự cho là đúng tìm đường chết chủ động chạy tới văn phòng Tổng giám đốc nịnh nọt, cuối cùng quần áo không chỉnh tề bị ném đi ra, còn trực tiếp bị khai trừ, sự kiện kia huyên náo rất lớn, người tuyển cô vào và cả bộ phận quản lý cũng bị liên lụy. Ngày hôm sau, tất cả bàn ghế trong văn phòng lại được thay đổi, điều này biểu hiện rõ thái độ của tổng giám đối với phụ nữ.
“Ừm! Thật chỉ như vậy!”
Gật đầu, Giang Hiểu Nhi vẫn trong tư thế cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình sau khi bị khiển trách, nhưng trong đầu cô bây giờ là tự suy nghĩ lại xem có sơ hở lớn nào không.
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng quản lý cũng bắt bẻ không được, chỉ là giờ khắc này, nhìn cô, hoàn toàn chính xác bắt đầu có chút động lòng.
Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, cũng không thể nói gì, nói cho cùng cô cũng chỉ vừa đi in hồ sơ vừa huyên thuyên vài câu, cũng không phải là tội gì to tát, nếu phạt nặng thì cũng không hợp đạo lý.
Xoắn xuýt đôi chút, rồi quản lý cũng nói:
“Được rồi! Không có việc gì, ngươi ra ngoài đi! Về sau làm việc phải cẩn thận một chút! Trương Việt là công ty lớn, coi trọng phép tắc, hiệu suất, cũng chú trọng hình tượng! Ngoại trừ giờ trà chiều, về sau đừng nên tụ tập nói chuyện phiếm, chú ý vấn đề tác phong, đừng bị người nói xấu, phải chú ý hình tượng! Hiện tại phải nhanh chóng học tập thêm, Dòng máy WDW là sản phẩm tiếp theo chính thúc đẩy sản phẩm mới. Mọi người đều bắt đầu từ một xuất phát điểm giống nhau, ngươi không để bị tuột lại phía sau, hiểu chưa?”
“Vâng! Quản lý, ta sẽ cố gắng!”
Quản lý khoác tay áo, Giang Hiểu Nhi liền chậm rãi lui ra ngoài, thở dài một hơi.
Trở lại vị trí, sờ vào trong túi đụng phải hai viên kẹo hạt óc chó nhỏ mật ong, cô đưa tay đến xuống bàn ném vào trong ngăn kéo, cầm qua sách hướng dẫn, bắt đầu nghiêm túc làm việc, khóe môi hơi nhếch lên, lúm đồng tiền nhỏ bên má cũng thấp thoáng hiện lên–
***
Lúc này, trong văn phòng Tổng giám đốc, Phùng Dịch Phong vừa phê duyệt tài liệu, hết lần này đến lần khác nhìn về phía Mộ Ngôn.
Lông tóc đều bị ánh nhìn kia làm sởn lên, Mộ Ngôn không khỏi đưa tay gãi sau gáy, sau đó cúi đầu nhìn xuống đôi giày da bóng loáng của mình.
Trang phục của anh có vấn đề sao? Chẳng lẽ anh ăn mặc không đúng như quy định?
Đóng tài liệu lại, Phùng Dịch Phong cất qua một bên, đôi mắt lạnh như băng liếc nhìn anh từ trên xuống dưới:Đẹp trai không? Làm sao anh ta có thể đẹp trai được?
Bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, Mộ Ngôn sửng sốt: “Anh Phong, tôi lại làm sai chuyện gì sao?”
Tại sao lại nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ như vậy? Tim, gan, phổi của anh đều run lên: Có chuyện gì, có thể nói rõ không?
Thu hồi ánh mắt, Phùng Dịch Phong hừ lạnh một tiếng: “Lan Khê xảy ra chuyện gì?”
“A?”
Ngước mắt, Mạc Ngôn rõ ràng hơi sửng sốt, vòng qua bên cạnh bàn, ngồi xuống cái ghế, chưa hiểu rõ ý câu hỏi của anh.
Đột nhiên, ánh mắt của Phùng Dịch Phong trừng trừng, bất giác, cặp mông chưa kịp chạm ghế ngồi lại từ từ nhấc lên:
Không thể ngồi a! Tình huống gì đây? anh đến cùng là giẫm phải chỗ nào trên người khiến anh tức giận?
Trước mắt tưởng như một con quạ đen bay qua, Mạc Ngôn một mặt cứng đờ
“cô tới tìm ta, tại sao không nói với ta một tiếng?”
Nói xong, Phùng Dịch Phong lại nhìn đến cái ghế: “Ngồi đi!”
Lúc này mới an tâm ngồi xuống, Mạc Ngôn còn có chút choáng:
“cô tới tìm ngươi? Ta ở cổng công ty gặp được cô, cô cùng ta lên tiếng chào hỏi, ta liền cùng với cô nói chuyện phiếm vài câu. cô có hỏi qua ta sao không ở cùng ngươi, ta nói ngươi đang bận! cô không có nói rằng tới tìm ngươi! cô không phải đi ngang qua sao?”
Ánh mắt hai người giao nhau, hai người đều bỗng nhiên hiểu ra: cô là lợi dụng quen biết cũ quan hệ, lẻn vào!
“cô đến cho ta đưa thiệp mời khai trương!” Nói xong, Phùng Dịch Phong đem thiệp mời đưa cho Mạc Ngôn.
Tiện tay, Mạc Ngôn liền mở ra: “Sảnh tiệc khách sạn Grand? Triển lãm tranh?”
Đây không phải là địa điểm bọn anh muốn tìm sao? Mặc dù bây giờ khách sạn đã sửa chữa qua, nhưng vẫn giữ được không khí lãng mạn xa hoa, một lần diện kiến, vừa thấy đã yêu!
“Đi tìm hiểu về cuộc triển lãm này giúp ta. Tra xét tình hình cụ thể!”
Nếu đơn thuần là sự nghiệp tiêng của cô, muốn anh giúp đỡ, anh nguyện ý. Nếu là lưu lại mục đích khác hoặc là lợi dụng anh làm việc gì, anh không thể dung túng!
anh thực sự không muốn nghĩ về cô một cách tồi tệ như vậy, nhưng những sự kiện gần đây đã khiến thiện chí và ấn tượng trước đây của anh đã giảm.
“Ta đã hiểu!”
“Doãn gia, đến cùng xảy ra chuyện gì xảy ra, không biết gần đây họ có những kế hoạch hay dự án gì không??”
Đầu ngón tay gõ nhẹ, hai đầu lông mày Phùng Dịch Phong xoắn xuýt rõ ràng, trên thế giới này, nữ nhân có thể khiến anh cảm thấy khó xử, cũng chỉ có cô!
Sau hơn 20 năm gắn bó và giữa họ còn tồn tại một tình bạn. cô đã từng khiến anh vô số lần ấm áp và hạnh phúc, đồng hành cùng anh suốt bao nhiêu năm. Tận sâu trong lòng, anh hy vọng quá khứ là duyên phận tốt đẹp, nhưng tương lai cô có thể sống tốt hơn.
“Doãn gia kinh doanh xuất nhập khẩu, rất nhiều mặt hàng đều được nhập từ Nhật Bản!! Không biết có phải muốn nhanh chóng làm giàu nên tìm nguồn hàng không tốt, tồn kho hàng lo. Kết quả là tỷ giá hối đoái biến động quá nhanh và hàng hóa không thể bán đi! Ban đầu, 100 nhân dân tệ mua được hai món hàng. Giờ đây, tỷ giá hối đoái của nhân dân tệ sang tiền Nhật cao hơn. Hàng hóa tương tự có thể chỉ có giá 80 nhân dân tệ , cộng với các chi phí khác nhau của việc tích trữ lâu dài. Sự thay đổi nhanh chóng của sản phẩm công nghệ, anh không bồi thường chết mới là lạ! Buôn bán, kiêng kỵ nhất chính là trích trữ hàng, trữ không tốt chính là tìm đường chết, chưa thấy qua anh ngu xuẩn như vậy, không biết làm cách nào để cứu sống anh trong lúc khủng hoảng, hiện tại là một vòng lẩn quẩn, khó mà xoay người!”
“Không nghe nói bọn anh gần đây có hạng mục gì lớn, có điều, Dung Chính Chí gần đây đã rất để tâm đến thị trường chứng khoán, còn thường xuyên hẹn quản lý tài sản người đại diện uống trà, hay lại suy tính đến chuyện tìm thị trường khác? Đoán chừng anh hiện tại chính là đang mạo danh làm trang hảo hán, quyết chống đến chết, duy trì mặt ngoài ưu tú, ít nhất còn có cơ hội! Nếu Doãn thị tuyên bố phá sản, rất nhanh liền biến mất, đến lúc đó còn có mấy người biết đến Dung Chính Chí là ai? Muốn gầy dựng lại từ đầu càng khó hơn.