Chương 318: Bạn trai Quý Thiên Ngữ?
“cô mỗi ngày đều giết thời gian, là người cuối cùng đến, là người đầu tiên đi khi chuông vang kên! Khi cô ấy đến, nhận đống hoa và sôcôla. Dọn dẹp xong, cả buổi sáng đã trôi đến trưa, cô dạo các phòng ăn, chiều nghiên cứu quy định, xem tài liệu, trả lời điện thoại của đồng nghiệp, trả lời thông tin, rồi trang điểm từ lúc nào không hay và đi bộ xung quanh, cơ bản thì buổi chiều đã trôi qua!”
Lấy hơi, Cát quản lý còn thao thao bất tuyệt:
“Tổng giám đốc, không phải ta khoa trương, ta cảm thấy Giang tiểu thư không quá thích hợp công việc bộ phận quốc tế! cô đến, hiệu suất thì không thấy, mỗi ngày văn phòng không phải bị các loại hoa tươi, quà tặng nhồi vào, thì chính là bị đồng nghiệp những bộ phận khác tìm đến cửa, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự công việc bộ phận của ta, rất nhiều nhân viên cũng bắt đầu phàn nàn —— ”
Càng nói càng hưng phấn, quản lý có chút quản không được miệng, một mặt thổ lộ oán niệm cho bộ phận, mặt khác không muốn cô ở lại, hoàn toàn không có chú ý tới Phùng Dịch Phong khóe môi đã mím thành một đường.
Nói xấu vợ trước mặt chồng, cô ngại sống chưa đủ lâu sao? Mạc Ngôn mất lần nháy mắt, Cát quản lý cũng không có chú ý đến, cuối cùng anh thực sự không đành lòng nhìn thẳng:
“Khụ khụ! Kỳ thật, công nhân viên mới, vẫn là cần tha thứ và dạy bảo thêm!”
cô có chút quá mức! Cũng không thể kém đến vậy, về phần một điểm ưu điểm, cũng không nhìn đến sao? Bác bỏ toàn bộ, còn không phải đang vả mặt ai đó sao?
Mạc Ngôn lên tiếng đánh gãy, chính là muốn cô có thể dừng lại. Không nghĩ tới, một mảnh hảo tâm hoàn toàn uổng phí, còn trách móc, Cát quản lý còn rất bất bình:
“Tổng giám đốc, xin hãy tin tưởng phán đoán của ta. Ta đều là ăn ngay nói thật, ta tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư cá nhân nào! Giang tiểu thư, thật không thích hợp áp lực của bộ phận Quốc tế, ta lại cảm thấy tiếp tân càng thích hợp với cô!”
Càng nói càng thái quá, Mạc Ngôn không nói quay đầu chỗ khác, bắt đầu mắt trợn trắng: cô muốn nói là lão bản, anh coi trọng một cái bao cỏ kiêm bình hoa sao?
Mặc dù đối Giang Giang Hiểu Nhi hiểu cô thông qua các văn bản điều tra cùng tin đồn, nhưng Mạc Ngôn tuyệt đối tin tưởng, có thể để cho Phùng Dịch Phong như thế để mắt, đối đãi như vậy, nhất định phải có ưu điểm.
Nhìn đến nữ nhân trước mắt, Phùng Dịch Phong mắt sắc đều lạnh mấy phần, hoàn toàn chính xác, anh mười phần không thích người này, bị gièm pha từ chính người phụ nữ anh không để mắt đến:
“Được! Ta biết! Chuyện này ta sẽ tìm người xác minh, sau lại nói!”
Nguyên bản tìm cô là nghĩ muốn hiểu rõ tình hình bên dưới, cho cô giảm bớt gánh nặng, không nghĩ tới, kết quả cuối cùng, hoàn toàn ngoài dự liệu. Khoát tay, Phùng Dịch Phong nói:
“Bộ phận các ngươi thành tích là rõ như ban ngày, Cát quản lý hoàn toàn là một lãnh đạo giỏi! Hãy duy trì, tiếp tục cố gắng. Phải đẩy nhanh quá trình đào tạo nhân viên sản phẩm mới. Khi đó, chúng tôi sẽ đăng ký một số bằng sáng chế. Chi phí bảo trì ở nước ngoài cao và phải giảm thiểu sai sót. Hiểu không?”
Được khích lệ, cơ thể của Quản lý Cát thẳng lên một chút, trang điểm trên khuôn mặt thanh tú có vài nụ cười: “Vâng, Chủ tịch! Tôi sẽ thường xuyên tổ chức các cuộc họp và nói với các nhân viên!”
“Ừm, không có việc gì, xuống dưới mau lên!”
Đưa mắt nhìn Cát quản lý ra cửa, Mạc Ngôn mới nói: “Muốn ta đi tìm hiểu sự tình sao? phán đoán của Cát quản lý quá võ đoán!”
Cô ấy không hiểu nguyên tắc ba bảy xử lý sự việc sao? Ngay cả khi sai lầm là quá vô lý, cũng cần có ba điểm chăm chỉ!
Khoát tay, Phùng Dịch Phong nói: “Không cần! Tìm cơ hội, ta muốn tận mắt nhìn xem!”
Bây giờ xuất hiện, hẳn không phải là thời điểm tốt! anh thực sự muốn xem người phụ nữ bé nhỏ của mình có thể có khả năng như thế nào, xem kẻ nào nói dối!
***
Hôm nay, đi văn phòng Tổng giám đốc cọ được bữa cơm thịnh soạn, tâm tình Giang Hiểu Nhi rõ ràng tốt đẹp, lúc chiều, rất chân thành học tập sách hướng dẫn sản phẩm mới, chỗ nào không hiểu, còn cố ý gọi điện thoại nhân viên bộ phận kỹ thuật thỉnh giáo, càng bù lại rất nhiều chuyên nghiệp, với công việc, thái độ của cô vẫn luôn là trách nhiệm, cho dù chỉ là nhân viên tạm thời, dù sao cũng là sự nghiệp của Phùng Dịch Phong, Giang Hiểu Nhi bất giác liền sẽ nhiều hơn mấy phần dụng tâm, ít nhất không góp công cũng sẽ không kéo chân sau.
Trong tay có một công việc kết thúc, cũng không lâu sẽ đến giờ tan sở, Giang Hiểu Nhi vừa thả lỏng thần kinh, điện thoại di động tí tách âm thanh liền truyền đến, là Quý Thiên Ngữ gửi tới tin nanh:
[ ngày mai về Thanh Thành! Lúc nào có rảnh đi ra ăn cơm đi! Giới thiệu bạn trai cho ngươi nhận biết! ]
Cực kì kích động, con ngươi Giang Hiểu Nhi mở lớn long lanh: [ ngươi giao bạn trai rồi? ]
Cầm điện thoại di động cùng trò chuyện, sau đó, một bức ảnh lướt qua. Đó là Quý Thiên Ngữ và một người đàn ông đẹp trai và tỏa nắng. Khuôn mặt của người đàn ông giống như vương miện bằng ngọc, với nụ cười trên môi, và anh ta nắm tay cô đặt trên môi, Quý Thiên Ngữ nhìn anh với khuôn mặt ngọt ngào, hình như là ảnh tự sướng trên phố!
Mới mấy ngày không gặp, cô thế mà liền thành hoa có chủ rồi? Giang Hiểu Nhi thay cô vui vẻ lại thay cô lo lắng: [ làm sao đột nhiên như vậy? Không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người! ]
Ôn Thiếu Tân? Cái tên này, có vẻ giống như đã nghe qua ở đâu?
Đang suy nghĩ, Quý Thiên Ngữ cũng gửi tin nanh lại:
[Ngươi quên rồi? Ta đã nói với ngươi về bạn học sơ trung và cao trung! Chúng ta rất nhiều năm không gặp, một lần ở nước ngoài tham gia hoạt động thì gặp lại! Ta không biết liệu nó có được tính là đang đuổi theo ta hay không. Trên thực tế, ta đã liên lạc được một năm và ta cũng không chắc canh. Lần này, cùng ta thổ lộ, mà lại, công ty của anh vừa lúc mở một bộ phận ở Thanh Thành, anh quyết định đến Thanh Thành phát triển rồi; cho nên, cuối tuần, có thể dẫn người gặp ngươi á! ]
Thì ra là cô đã từng làm bạn, mập mờ với bạn học kia, biết hai người từng có một đoạn tình cảm đơn thuần ngây thơ, mà lại, Quý Thiên Ngữ đã từng thầm mến anh.
Quả thật là duyên phận!
Ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, nhiều năm như vậy không tin tức lại có thể gặp lại! Thật là vui vẻ thay cô, chân thành chúc phúc về sau, hai người liền hẹn cuối tuần lại tụ họp.
Tới thời gian tan tầm, Giang Hiểu Nhi tâm tình phá lệ tốt, tiếng chuông vang lên, cô lại lưu loát giỏ xách đi ra ngoài, đi lại đều không tự giác nhẹ nhàng rất nhiều, cô không có chú ý, lần này sau lưng nhiều thêm một ánh mắt của quản lí
***
Vừa về đến nhà, Giang Hiểu Nhi liền nghe điện thoại Phùng Dịch Phong: “Ngươi sau khi tan tầm, theo ta đi dạo siêu thị không?”
“Được!” Một bên trò chuyện điện thoại, Giang Hiểu Nhi một bên đem quần áo thoải mái thay vào
Phùng Dịch Phong vào cửa, Giang Hiểu Nhi đã đổi một bộ áo sơ mi rộng rãi, quần short jean, một đôi giày bệt màu trắng, đem theo cảm giác thanh xuân.
“Chờ ta một chút!”
Đổi quần áo ở nhà, Phùng Dịch Phong mới dắt cô tay, hai người cùng đi đến một siêu thị gần nhà.