Chương 332: Thói quen của hắn
Không biết là do lời nói của mình có tác dụng hay cô đã phát tiết xong, Giang Hiểu Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, thuận hắn ánh mắt, ánh mắt nhìn lại thùng rác vừa bức điên nàng.
Thùng rác không có cái nắp. Thậm chí ở khoảng cách xa và thăm dò một chút, cô có thể thấy khăn giấy đã qua sử dụng và vỏ bao đã được mở ra một bên, bao nửa bị khuất nửa lộ ra ngoài thì lại dính bẩn.
Cũng đúng! Cái này hình như không giống nhau lắm!
Thùng rác trong nhà có nắp đậy. Anh ấy thường bỏ nó trước mỗi lần vận động, sau khi vận động, anh ấy có thói quen thay túi rác và làm sạch nó.
Dù không chú ý, nhưng ấn tượng rất sâu sắc.
Suy nghĩ một chút, Giang Hiểu Nhi cảm thấy rằng anh là một người đàn ông rất coi trọng cuộc sống riêng tư, giống như là trước đó, Phong Thiếu đại danh như sấm, toàn liên quan đến chuyện xấu, toàn bộ đều là nghe nói, hai người cùng một chỗ lâu như vậy, trừ lần thứ nhất, hoặc tình huống cực đặc biệt, thì hắn luôn duy trì thói quen. Hiển nhiên, hắn không muốn người quét dọn thấy!
Cho nên, bình thường rác hắn đều không động vào, nhưng sau khi xong chuyện hắn cơ bản đều sẽ dọn dẹp xong mới nghỉ ngơi
Hơn nữa, dựa vào việc anh luôn sử dụng sản phẩm của nhãn hiệu này, anh rất quan tâm đến đời tư của mình và tương đối tự chủ!
Làm chuyện này ở nơi như công ty cũng đủ khiến người ta cảm thấy không tin nổi, nếu không dọn dẹp thì quả là vô lý! Dù bận rộn đến đâu, không có thời gian vứt thì việc buộc chặt túi đựng rác là chắc chắn! Theo tính cách và thói quen, anh thực sự sẽ không để xảy ra cảnh bẩn thỉu và xấu hổ như vậy trước mặt người khác.
Càng xem, Li Nuo càng thấy nghi ngờ, tự nhiên cô nghĩ ra gì đó.
Thế nhưng cái này hẳn là anh đi! Coi như không phải anh dùng, khẳng định cũng là anh chuẩn bị, ở văn phòng chuẩn bị loại vật này, rốt cuộc anh nghĩ gì?
Lông mi dài còn đọng nước mắt, thút thít, Giang Hiểu Nhi không nói chuyện.
Thấy cô rõ ràng đã bình tĩnh hơn, anh nghĩ rằng sự khôn khéo của cô cũng có thể nghĩ ra được tất cả những gì anh có thể nghĩ. Phùng Dịch Phong là không nghĩ tới, đồ vật mới lấy được hai ngày lại có thể biến thành cảnh này?
Nếu nói là vô ý, anh giờ phút này cũng không thuyết phục được chính mình
Đáy mắt hiện lên sự thất vọng không thể diễn tả được, Phùng Dịch Phong mới tiếp tục vuốt mái tóc cô, nói:
“Hiện trường giả tạo chuẩn bị gấp gáp như vậy! Em nên tin tưởng, anh chưa từng chạm qua Doãn Dung Lâm Khiết! Biết vì sao lúc nào anh cũng dùng biện pháp tránh thai không?”
Cô không biết gì ngoài nghĩ là thói quen!
Phùng Dịch Phong nhếch môi, tay xoa nhẹ đuôi mắt nàng: “Ngoài để ý sức khỏe em, cũng là bởi vì —— ”
Dừng lại một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận của nàng, Phùng Dịch Phong nói có chút lạnh lùng: “Ta sẽ không tùy tiện cho bất kỳ nữ nhân nào có cơ hội mang thai con ta!”
Bởi vì quá nhiều người tính kế để có con cùng Phong Thiếu, thậm chí sử dụng những biện pháp kì lạ, chỉ cần tinh trùng của hắn, nhưng là, hắn muốn, chính là con của Phùng Dịch Phong, không phải Thanh Thành Tứ thiếu hoặc là con của tổng giám đốc Trương Việt !
Cảm nhận được ánh mắt nàng rời đi, muốn tránh khỏi vòng tay anh, Phùng Dịch Phong siết chặt cô:
“Ta không phải không thích có con, cũng không phải là không muốn! Con của ta, từ thai nghén, liền phải nhất mực phụ trách, để nó có một thân thể khỏe mạnh, một gia đình hạnh phúc và trưởng thành một cách bình thường! Cho nên trước đó, anh nhất định sẽ chuẩn bị và sau đó sẽ xử lí tất cả!”
Ngụ ý rằng, cảnh này không thể do anh mà ra.
Nhẹ nhàng vuốt má cô, Phùng Dịch Phong dịu dàng nói:
“Anh đã bắt đầu cai thuốc kiêng rượu, nửa năm sau, anh muốn có con cùng em! Nửa năm này, vừa vặn kết hôn, đi du lịch khắp thế giới!”
Đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, Giang Hiểu Nhi giờ mới hiểu được, là suy nghĩ tận đáy lòng hắn hay chỉ là cái cớ đối phó nàng?
Ước mơ luôn đẹp, nhưng những lời nói ngọt ngào thường mang theo độc!!
Ánh mắt trùng xuống, Giang Hiểu Nhi ghé vào giữa hai chân, như một con nhím rút mình: “Lừa đảo! Đừng hòng gạt ta, gạt ta sinh con cho ngươi!”
Nhẫn là mua cho người khác. Những lời này đều là để dỗ dành cô! Nhìn thùng rác, không chừng do cô đánh gãy nên chưa kịp dọn thôi!
Đột nhiên, Giang Hiểu Nhi lại do dự.
Cảm giác như mối quan hệ hai người bị kéo về như ban đầu, Phùng Dịch Phong cũng buồn bực, ngoái nhìn nhìn thùng rác, lại nhìn một chút dưới mặt đất:
“Tiểu Lê! Anh nói sai sao? Không đáng để tin tưởng? Trên người em chỗ nào ta chưa từng nhìn qua, gạt em làm gì? Nếu anh thật sự muốn sinh con, thiếu gì người cần gì lừa em.”
“Mỗi câu đều đang gạt tôi! Tương lai cùng tôi mà mua nhẫn cho người khác? Còn có cái kia rõ ràng là đồ quen thuộc của anh? Coi như lần này không phải, nhưng nếu không cùng cô ấy, thì tại sao cô ấy lại cầm tới? Trên áo của anh lại có nước hoa và son môi của cô ấy? Đừng có nói những lời như bất cẩn, nó dính ở cổ áo, ghé tai anh nói chuyện sao?”
Nhắc đến những điều này, đôi mắt cô lại đỏ hoe vì tức giận. Lần này, nước mắt cứ lăn dài, nhưng cô không muốn khóc.
“Cái gì nước hoa, son môi, cái này là chuyện lúc nào, anh làm sao không biết?” Đảo mắt qua thùng rác, Phùng Dịch Phong liếc cái bao bì màu đen, nói:
“Cái này, đúng là anh đem đến công ty! Nếu như lần trước em tới mà có nó, anh lại phải nhịn sao? Rõ ràng không nên để em gần anh, nhưng anh muốn ôm em, yêu đương đúng là tai họa mà! Mang đến phòng vạn nhất, còn không phải lần trước bị em cọ, anh phải khổ sở nhẫn nhịn cả chiều!”
Anh đem đến chẳng phải vì nghĩ đến lần sau nếu cô đến còn có mà dùng sao? Anh làm gì vợ mình vào ban ngày cũng là hợp pháp đi?
Nghe xong, Giang Hiểu Nhi nháy mắt đỏ mặt: Tên biến thái này!
Lần trước, cô có thể cảm nhận anh rất xúc động.
Mở hộp nhẫn, Phùng Dịch Phong nhìn không rời mắt, nửa ngày nhìn cũng không ra gì , hoang mang:
“Mặc dù anh không thích kiểu dáng này, nhưng chiếc nhẫn được đặt cho em? Làm sao có thể cho người khác được?”
Thuận theo mắt anh, Giang Hiểu Nhi cũng nhận thấy đôi mắt của người đàn ông này đôi khi cẩu thả đến mức khiến người ta không nói nên lời: “Nhìn hộp!”
Mắt anh để chưng à?
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện: cập nhập nhanh tại đây