Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện: cập nhập nhanh tại đây
Đọc nhanh hơn tại đây
Chương 333: Tất cả những thứ này đều là thủ đoạn của cô ấy?
Có chút hờn dỗi, Giang Hiểu Nhi không khỏi kinh ngạc: Hắn thật sự không biết?
Mắt nhìn chằm chằm, Phùng Dịch Phong cũng sững sờ: Làm sao có thể là LanXi?
Hai mắt anh ta nheo lại nheo lại,cảm thấy có gì đó không ổn, Phùng Dịch Phong cầm hộp xem xét kĩ, sau khi chạm vào, anh ta nói:
“Đây hẳn là … LOGO của cửa hàng!”
Hình như còn rơi mất một phần! Khó trách, anh cảm thấy kỳ lạ! Hóa ra vị trí không đúng! Sau đó, anh nắm tay của cô lên và nhẹ nhàng nói:
“Hình như bị làm hư! Ngươi không nghĩ bính âm này …giống như Lan Khê?”
Rõ ràng là có những vết xước nhẹ, vết keo và vết hằn đan xen, sờ thấy không bằng phẳng, nhưng chất lượng và chất liệu của hộp rất tốt nên dù lồi hay lõm hầu như không ảnh hưởng đến bề mặt và diện mạo.
Tuy rằng không để ý cái logo là gì, nhưng Phùng Dịch Phong vẫn cảm thấy cái logo có chút kỳ quái, Giang Hiểu Nhi cũng không ngốc, nhưng tâm trạng vẫn chưa hòa hoãn, trong mắt đỏ hoe và đọng nước.
Cầm chiếc nhẫn lên, Phùng Dịch Phong đeo thử vào tay cô:
“Kích thước là tay em, được thiết kế từ những chuyên gia hàng đầu! Anh không thích kiểu dáng này, nếu em muốn, thì cứ đeo trước!”
Cầm điện thoại lên xem, Phùng Dịch Phong bất lực thở dài: “Chẳng trách! Người thiết kế tên là Lâm Tâm!”
Phùng Dịch Phong cho cô xem hình ảnh và thông tin cửa hàng trong email: “Em đừng nghi ngờ? Trong tâm trí anh không thích phụ nữ, nhưng cũng không lừa dối phụ nữ!”
Không trêu chọc anh, anh sẽ không chủ động trêu chọc, huống hồ chi là nữ nhân.
Phùng Dịch Phong nhẹ nhàng gạt nước mắt trên má cô:
“Ngoại trừ em ra, anh chưa từng đụng vào người phụ nữ nào khác! Anh làm chuyện này đương nhiên mong em vui vẻ một chút. Khi em vui vẻ, cũng sẽ để ý anh hơn, không phải sao?”
Vuốt ve chiếc nhẫn, nhìn đến chiếc hộp bị lợi dụng, Giang Hiểu Nhi không ngốc, vừa rồi chỉ có Dung Lâm Khiết trong phòng, quả thật không có mập mờ.
Tất cả chỉ là ảo ảnh do người phụ nữ đó tạo ra sao? Vậy nước hoa và son môi ——
Nghĩ xong, Giang Hiểu Nhi cũng cảm thấy được mình đổ oan cho anh:
Hơn nữa hôm đó cô yêu cầu anh về nhà, anh không ngốc đến mức ở cùng người phụ nữ khác mà không kiểm tra trước khi về, hẳn là đêm đó không chạm qua nữ nhân.
Tâm người này thật sâu, thật đáng sợ!
Phùng Dịch Phong cũng nghĩ đến điều này, thất vọng trong lòng như tảng băng vỡ
Giang Hiểu Nhi đột nhiên rùng mình một cái, mắt nhìn về gò má anh, khóe môi rốt cục buông lỏng: “Đau không?”
Bởi vì khóc, giọng nói của cô ấy vẫn còn hơi khàn, rất nhẹ nhàng, nghe đặc biệt ấm lòng.
“Từ trước đến nay chưa ai dám đánh anh!”
Chọc trán cô, Phùng Dịch Phong cười mê muội:
“Ai bảo em lại là bảo bối của anh chứ? Bất quá, thói quen này không tốt lắm. Vẫn là quân tử động khẩu không động thủ, động thủ cũng không được đánh vào mặt. Thêm vào gia quy.”
Nếu để cấp dưới nhìn thấy anh bị phụ nữ đánh thì còn mặt mũi sao?
“Dưới đất lạnh lắm, đứng dậy!”
Phùng Dịch Phong đỡ cô đứng dậy: “Đừng khóc! Nước mắt phụ nữ quý giá, sau này đừng lãng phí như thế!”
Khóc nhiều đến mức khó chịu!
Phùng Dịch Phong ôm chặt, hôn tóc cô:
“Anh và Lan Khê đã hoàn toàn trong sạch! Từ nay về sau, anh sẽ không dây dưa với cô ấy nữa! Nếu thật sự không thể tránh khỏi liên lạc, đừng giận, bất kể quan hệ trước đây là gì, cũng không liên quan.” Nếu em nhìn thấy hay nghe thấy, đừng tin! Anh không muốn Dung Lâm Khiết, bất kể là ai, anh đều không muốn, anh chỉ muốn— Giản Giang Hiểu Nhi! Chỉ cần em!”
Anh thật sự cho rằng hôm nay cô đến là vì xin lỗi và cảm ơn anh, lúc này Phùng Dịch Phong vẫn có chút không thể chấp nhận, trong trí nhớ của anh, người ngây thơ và tốt bụng bị bắt nạt đến khóc có thể làm ra những chuyện này?
Nếu hôm nay Giang Hiểu Nhi vội vàng chạy đi, nếu anh không giữ cô lại, nếu cô thật sự cho rằng anh làm loại chuyện này, với tính khí của cô … không biết sẽ như thế nào hoặc không có ngày mai!
Nhìn thùng rác lần nữa, lòng Phùng Dịch Phong lạnh lẽo!
Cô cho rằng cô yêu anh, những giây phút quá khư là Thượng phương bảo kiếm, tùy ý sử dụng và quấy rầy cuộc sống anh sao? Từ lúc nào cô lại thâm độc, còn có những thủ đoạn này?
Nếu Giang Hiểu Nhi tính tình trầm ổn không nổi giận với anh, một đao chém xuống, anh thật không biết anh sẽ chết theo cách nào!
Phùng Dịch Phong bất giác càng tăng thêm sức mạnh.
Giang Hiểu Nhi thổn thức, cũng thật may: anh quan tâm cô, lựa chọn cô, may là tất cả những chuyện này đều không phải ý anh, tất cả đều là trò đùa của người khác!
Giang Hiểu Nhi cũng mạnh mẽ duỗi tay ôm eo anh:
“Chồng à, thật ra em rất sợ mất anh, em chưa bao giờ sợ như vậy! Em đã quen với anh, quen với việc anh ôm em, em thích có anh cả đời! Có anh, em mới dám lớn tiếng và dám đấu tranh! Nếu không hôm nay em phải bị đổ tội! Nếu em có thể chứng minh sự vô tội của mình, những người khác có thể sẽ không cho em cơ hội! Lần này em ủy khuất, ủy khuất một cách hạnh phúc! Chỉ cần có chồng an ủi, dù là sau lưng, em cũng cảm thấy mình có thể gánh chịu mọi thứ, sẽ sống sót sau tất cả! ”
Giang Hiểu Nhi ngẩng đầu nhìn anh, tràn đầy dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng kiên định:
“Phùng Dịch Phong, em chỉ muốn anh. Đời này, em chỉ là người phụ nữ của anh! Anh nguyện ý sai khiến. Tiền đề là anh phải yêu em, không thể có lỗi với em!”
Cho dù trong lòng cô tin rằng anh là người duy nhất trên đời này, nhưng nếu anh làm điều gì có lỗi với cô, cô thà chết một mình còn hơn chia sẻ với người khác.
Phùng Dịch Phong cúi đầu hôn cô thật sâu, chạm trán cô, gạt giọt nước mắt cuối cùng trên khóe mắt, trầm giọng nói:
“Một Giang Hiểu Nhi hơn ba ngàn mỹ nữ, đời này đủ rồi!”
Hai mắt đan xen vào nhau, Giang Hiểu Nhi rốt cục mang theo ý cười, đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến, Phùng Dịch Phong nhìn về phía cửa:
“Chắc là giao đồ ăn! Anh sẽ lấy!”
Phùng Dịch Phong xoay người lại, Giang Hiểu Nhi cũng lau mặt, khóe mắt quét qua thùng rác, lại ngưng trọng: Sao anh lại làm như vậy, tỏ ra nỗ lực không cam lòng quá mạo hiểm!