Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 353: Sốc, vết thương trên người cô
Mím môi, Giang Hiểu Nhikhông nói gì:
Trước đây, nếu anh như thế này, cô đã bỏ anh rồi! Nhưng ngần ấy năm, đã trai qua nhiều chuyện, đối với tình cảm và tình yêu không còn giữ ý nghĩ “Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành”.
Ngay cả biết rằng giữa họ không có gì, ai muốn người đàn ông của mình liên quan người phụ nữ khác, làm việc vì người phụ nữ khác?
Giờ phút này, cô ngưỡng mộ Nhị đương gia của Long bang, nhất định muốn tát Dung Lâm Khiết!
Nhưng chỉ nghĩ cô sẽ không vấy bẩn bàn tay của mình vì đàn ông! Nam nhân xứng đáng không để cô bẩn tay, không xứng đáng càng không cần bẩn tay!
Phùng Dịch Phong nâng mặt cô lên, vuốt ve tóc:
“Anh vừa gặp ở hành lang nói vài câu! Từ nay về Doãn gia, tốt xấu, không liên quan gì đến anh, anh sẽ không xen vào nữa!”
Lần này, anh không thông cảm chút nào! Biết là cấm kị còn làm! Anh không rỗi hơi quan tâm!
“Đi ăn đi! Đừng để đói.” Bây giờ, cô là người quan trọng nhất đối với anh!
Thấy cô vẫn còn chút bực bội, Phùng Dịch Phong bóp chặt má cô, đặt lên môi cô một nụ hôn: “Ngoan, đừng ghen! Trong lòng anh chỉ có em thôi! Đi thay quần áo đi!”
Có thể nghe giọng điệu, cũng hiểu được chuyện nhỏ này không thể làm quá, đạt được mục đích, Giang Hiểu Nhi lập tức gật đầu, đứng dậy, trả lại một nụ cười:
“Ừm!”
Cô lập tức thu dọn quần áo và bước vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, cởi y phục, nhìn trong gương, Giang Hiểu Nhi nghiêng nhìn vết thương của mình, một vết sẹo hình tròn, trên làn da trắng nõn còn có mấy vết khâu, rất chói mắt! Nhìn chiếc bụng phẳng lì của mình trong gương, phía trên có vài vết mờ.
Bất giác, cô lại nghĩ đến bắp chân của mình, nhấc lên nhìn lớp vảy đã biến mất và vài vết đỏ nhạt.
Năm nay cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều, không có vết thương nặng, những có vết thương nhỏ! Trải nghiệm khó quên này, trên người cô từng cái từng cái đều nhớ! Ông trời chê nàng quá yêu bản thân sao?
Vuốt ve bụng dưới của cô, Giang Hiểu Nhi khẽ giật giật khóe môi: “Có thể tương lai sẽ có nhiều vết thương ở đây!”
Không cần biết sau này cô ấy sẽ trở thành gì, cô ấy vẫn muốn có con!
Cho dù thân thể không thể hoàn mỹ, nhưng mỗi lần trải qua, dù có thể hay không thể lựa chọn, cô ấy cũng không hối tiếc! Trong cuộc sống từ trước đến nay luôn có ân hơn hận, hạnh phúc hơn nước mắt, hạnh phúc đã lắm thăng trầm rồi. , Sau cùng sẽ sống hết mình với cuộc đời này!
Sau khi tự an ủi bản thân, Giang Hiểu Nhi lựa chọn tập trung vào những chỗ hoàn mỹ khác trên cơ thể mình: Vì vậy, tổng thể vẫn không che giấu được! Cuộc sống vẫn đẹp vô hạn, cô vẫn đẹp!
Bởi vì vết thương, cô không thể mặc nội y, nhưng bởi vì phía trước vẫn còn vết thương, kiểu áo ống khiến cô có chút bất an, nhất là lúc này phải ra ngoài!
Thấy không hợp lý, cô tìm được một ít băng dính hai mặt, Giang Hiểu Nhitìm vài điểm mép trên áo rồi dán lên.
Đợi thật lâu cũng không có động tĩnh gì, Phùng Dịch Phong bất an đi tới, ngước mắt lên, thứ đầu tiên bắt gặp chính là màu đỏ chói mắt trên tấm lưng trắng nõn thon thả xinh đẹp, lồng ngực nhói lên.
Giang Hiểu Nhi sửa xong y phục, đang vất vả thu dọn đồ đạc, theo bản năng mà xoay người hướng vào bên trong tự bảo vệ mình, cho nên không để ý đã có thêm người ở cửa.
Chậm rãi bước về phía trước, Phùng Dịch Phong đau lòng ôm cô từ phía sau, thật chặt, nghẹn ngào : thân thể đầy vết sẹo, chỗ nào cũng không thể xóa nhòa – dấu ấn thuộc về anh! Đời này không thể nào xóa đi dấu vết!
Nơi nào cũng có liên quan đến hắn!
Đột nhiên, Giang Hiểu Nhi cũng sửng sốt: “A ——”
Nhìn lại đã thấy hắn, liền buông ra hai tay ôm ngực: “sao lại vào? Sắp xong rồi!”
Cô nắm lấy một bên áo, chưa kịp động đậy anh đã cầm lấy, cẩn thận kéo bàn tay nhỏ bé của cô để mặc cho cô, khi được anh phục vụ như vậy, Giang Hiểu Nhi xấu hổ, má đỏ ửng lên:
“Chồng à, em sẽ tự làm!”
Mặc nhanh chiếc váy dài vào, Giang Hiểu Nhi vẫn tìm một chiếc quần an toàn khác rồi mặc vào.
Anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng, muốn khảm cô vào người mình, nhận ra điều kì lạ, Giang Hiểu Nhi hơi đẩy anh:
“chồng?”
Anh ấy đột ngột bị gì vậy?
Cúi đầu hôn lên trán cô, Phùng Dịch Phong mới từ từ dùng sức: “Đi thôi! Em muốn ăn gì?”
Ôm cô đi đến bên cạnh, Phùng Dịch Phong mở tủ giày, lấy ra một đôi giày bệt thường đi, đặt ở dưới chân cô.
Giang Hiểu Nhi giẫm lên, suy nghĩ: “Bánh bao! Bánh bao nóng!”
Cô ấy có vết thương trên người, nhiều thứ nên kiêng kỵ, cay không được ăn, xì dầu sẽ làm vết sẹo thâm màu, gần đây phải bớt động vào!
“Được!”
Ôm cô ấy đi ra khỏi cửa, đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài cùng nhau, vệ sĩ phía sau.
Chọn một chỗ bán bánh bao nổi tiếng, hai người đặt phòng riêng, gọi hai đĩa bánh bao, còn gọi hai món ăn kèm, trò chuyện rất vui vẻ, theo họ ra khỏi bệnh viện, Dung Lâm Khiết không biết tại sao, nhưng cuối cùng cũng đi theo đến cửa khách sạn.
Ngồi không yên, ánh mắt cô rơi vào bảng hiệu, trái tim vỡ vụn
Mãi đến khi cô nhìn thấy hai người họ lại đi vào, ôm nhau, nói chuyện cười nói rồi bước ra ngoài, rời đi, cô khởi động xe quay sang chỗ khác, cả đầu óc như trống rỗng, lộn xộn.
Bước vào cửa, nhưng nhìn thấy Dung Chính Chí, rên rỉ, vứt điện thoại: “Bồi thường tiền tôi có thể, còn gì nữa không?”
Đột nhiên, Dung Lâm Khiết bắt gặp ánh mắt dữ tợn của cha mình: “Cha ——”
Khi cô nói, thái độ của Dung Chính Chí nhẹ nhàng hơn: “Sao rồi? Tìm được chưa? Nó làm được không? Cho chúng ta một ít tiền là được rồi!”
Lắc đầu một cái, Dung Lâm Khiết cô đơn đi tới bên cạnh sô pha!
“Ý con là sao? Không tìm thấy? Hay không có việc gì? Vẫn không muốn giúp?” Theo sau cô, Dung Chính Chí vẫn rống lên rõ ràng.
“Con thấy … anh ấy nói phiền phức quá lớn, không có cách nào, chúng ta bỏ tiền ra tiêu trừ tai họa!”
“Cái gì? Chúng ta đã quyên góp tất cả phí tổ chức và phí từ thiện! Bây giờ chúng ta phải trả hàng chục triệu phí tổn hại tinh thần. Không phải là toi công sao?”
Ban đầu nghĩ về việc làm lại trong hai tháng, và sau đó kiếm tiền, nhưng không ngờ–