Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 354: Đưa cha Giang ra khỏi bệnh viện
Ngồi trên sô pha, Dung Chính Chí sắc mặt cũng tái nhợt: Sớm biết vậy, không vội vàng treo lên bán! Trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Không biết là kẻ nào ghê tởm đã báo cáo và đưa lên mạng!
Bây giờ có dẹp yên loạn lạc, tổ chức triển lãm cũng không ai mua! Vì làm một lần, gia đình lại túng quẫn, số tiền này càng không thể nôn ra!
Dung Chính Chí đầy tính toán chi li, cô càng lo lắng vì chuyện này mà cô bị đuổi khỏi ngành hội họa! Danh tiếng trong ngành của cô tích lũy qua nhiều năm. Ngoại trừ vẽ ra cô không còn gì khác! Vốn dĩ từ nhỏ cha mẹ cũng đã huấn luyện cô học quản lý, nhưng không có hứng thú, sau này ba mẹ yêu cầu cô phải trau dồi tài năng, hy vọng sau này có thể tìm được một người con rể để giúp chăm sóc gia đình kinh doanh.
Vốn dĩ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhưng từ 6 năm trở lại đây, mọi thứ dường như đã thay đổi, công việc làm ăn của gia đình bắt đầu xuống dốc, cô đã cố gắng hết sức để cứu vãn nhưng chỉ như giọt nước tràn ly. Đối với chuyện này, cô vẫn tự trách bản thân trong lựa chọn tình yêu.
Nghĩ đến đây, Dung Lâm Khiết càng thêm hận!
Nếu như trước đây chưa từng yêu anh, bây giờ sẽ khó chịu như vậy sao? Nhưng mà cô cũng đã hết lòng vì Phùng Dịch Phong!
Lúc này, cô thực sự hụt hẫng.
Mặt khác, Dung Chính Chí cũng đang tính toán nhiều thứ khác. sau khi suy nghĩ xong, ông nói:
“Lâm Khiết, xin lỗi được thì cứ xin lỗi, ít liên quan chút nào thì tốt! Sau này không mong bán được tranh để sống, nên không phải lo lắng. Nhanh chóng bù đắp sự mất mát này! Hơn nữa, tuổi của con cũng không còn quá trẻ, nhất định phải tìm được một người đàn ông giàu có để kết hôn! Đương nhiên, nhất là Phùng Dịch Phong! Mấy công ty lớn chỉ là cái bóng của Trương Việt! Thật sự là không được, chọn cái khác đi! ”
Lời phán đoán của Phùng Dịch Phong về thị trường chứng khoán trước đây cho dù kém như thế nào, ước chừng có một ít vốn, nếu vay mượn tiền cũng được, đối với anh đều dễ dàng. Hơn nữa hiện tại Trương Việt đã trở nên to lớn, đuổi kịp Khủng hoảng tài chính, khẳng định ngay cả một cây gậy cũng không giết được!
Phải nói, Phùng Dịch Phong, thật sự có tài!
Người này, là ông nhìn nhầm! Kiêu ngạo, trong gia tộc, rõ ràng là một mình, nhưng lên thương trường lại như cá gặp nước?
Sớm biết không nên hy sinh mối quan hệ giữa Lâm Khiết và anh ta vì số tiền ít ỏi đó!
Chưa đầy một năm, anh ta đã vực dậy, phong độ như vậy.
Chính là không có thuốc hối hận!
Giờ phút này, rõ ràng tình thế không mấy thuận lợi, nhưng Dung Chính Chí rất sợ mắc phải sai lầm của năm ấy, không dám để Dung Lâm Khiết từ bỏ.
Tại đây có hình ảnh
một bữa ăn với thần chứng khoán! Chỉ cần một lời nói, Tiền đầy ắp! “
Đảo mắt, Dung Chính Chí nói:
“Theo cách này, chúng ta hãy thu lại đã! Để cha hỏi thêm về hành tung của nó, xem có cơ hội gặp nó một lần nữa hay không, hỏi về thị trường chứng khoán, tốt nhất là có thể mua lại vài lần! Đừng lo lắng về đống lộn xộn này. Hãy để luật sư giải quyết và giảm thiểu tổn thất! Bên ngoài, bạn nói rằng người hầu làm sai và cầm sai tranh con tập vẽ đem bán. Tùy tiện cho qua! ”
“Con đã từng thân thiết với Phùng Dịch Phong như thế nào, điều gì khiến nó ấn tượng nhất? Tốt nhất nên có nhiều thứ khiến nó cảm động! Chỉ cần nó buông lỏng, chúng ta sẽ có cơ hội kiếm tiền! Vì vậy, hãy đi mua váy, mua túi và thay đổi tâm trạng con! Cha tin con, trước đây có thể gây ấn tượng với nó, giờ chắc không vấn đề gì! Phải bình tĩnh ! Phùng Dịch Phong không thiếu tiền, vừa lúc chúng ta cần! Tiền đối với nó không chừng chẳng có ý nghĩa! Cho nên con nhớ lại đi! Nghĩ một chút! ”
Lời nói vô tình của Dung Chính Chí thật sự có sức ảnh hưởng, chẳng mấy chút Dung Lâm Khiết lại vui vẻ.
“Ra vậy! Con sẽ chăm chỉ! Con tin tưởng lúc trước chúng ta đốt nhiều hương như vậy, nhất định sẽ không vô ích!”
***
Nằm viện được nửa tháng, lúc xuất viện, Phùng Dịch Phong đến đón mẹ Giang, nghe chuyện, mắt mẹ Giang đỏ hoe:
“Chuyện lớn như vậy sao không nói cho mẹ biết? Bị thương ở đâu? Để mẹ xem!”
Nắm tay mẹ, Giang Hiểu Nhi cười khúc khích:
“Con không sao! Không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo cho con! Con không muốn nói với mẹ, không có nguy hiểm? Con sợ mẹ sợ mẹ nghĩ nhiều! Con sợ mẹ lo lắng! Mẹ coi nè, con ăn và ngủ mỗi ngày, không sao,béo hết cả– ”
Nếu như mẹ mà biết cô bị thương, nhất định sẽ lại bị kích thích! Nhỡ có chuyện không hay xảy ra, nhà bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Ôm bà, Giang Hiểu Nhi xúc động: May mà không sao!
“Đồ con nít! Từ nay đừng giấu mẹ chuyện gì nữa!”
Nghĩ đến đó, cổ họng của mẹ Giang chua xót: đứa con gái mà bà ôm trong lòng bàn tay, mấy năm nay thật là thảm, mệt mỏi và xui xẻo!
Đau lòng muốn chết!
Nhìn thấy hai mẹ con như vậy, Phùng Dịch Phong nói: “Con làm thủ tục và dọn đồ, Tiểu Nhi ngồi với mẹ, nhân tiện nghĩ xem buổi trưa muốn ăn gì! ”
Ra ngoài, Phùng Dịch Phong còn cố ý đóng cửa tạo không gian yên tĩnh cho hai người.
Còn lại hai người, Giang Hiểu Nhi nói: “Mẹ, sức khỏe của ba thế nào? Về chuyện ba, con chưa nói với Dịch Phong!”
Bởi vì Trương Việt Khánh trong quá khứ, Giang Hiểu Nhi trong lòng luôn vướng bận tâm lý.
“Hôm trước ông ấy hỏi con, mẹ tưởng con bận thật! Ông ấy ngày nào cũng thấy khỏe, nhưng vẫn cần người đỡ. Ngày nào cũng vậy, ông ấy khó chịu và yếu lắm rồi! Bác sĩ còn nói, tình trạng tốt nhưng ngày nào cũng đau dữ dội, cứ hai tiếng lại phải uống thuốc! Sau này hồi phục sẽ tốt. Bây giờ về cơ bản chỉ nằm mỗi ngày, không uống thuốc, đang thảo luận để xuất viện sớm, để mỗi ngày đều vô ích, giường chật cứng, bác sĩ cũng giục! Mẹ cũng muốn thảo luận cùng con! “