Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Chương 365: Treo tranh, trân trọng?
Nhưng nhìn thoáng qua, Giang Hiểu Nhi cũng có thể đoán được, vui có, tức giận, buồn bực, biểu hiện khác nhau, ăn mặc bình thường, phỏng chừng nữ nhân này là một bộ đầy đủ!
Cô đoán có lẽ mặc đồ ngủ vào lần sau!
Muốn dùng cách này để nói với Phùng Dịch Phong rằng anh đã khắc sâu trong tim cô ấy, có thể nắm bắt chính xác mọi biểu hiện của anh.
Nhìn chăm chú vào bức tranh, như thể nhìn thấy người mình yêu ở đối diện, ngay cả cô cũng cảm thấy có một cảm giác đặc biệt.
Càng nhìn, Giang Hiểu Nhi càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng ở đâu, cô không biết! Và không giống như cú sốc khi nhìn thấy bức chân dung lần đầu tiên, lần này, cô rất bình tĩnh.
Không biết tiếp theo định bao giờ đưa tới?
Giang Hiểu Nhi ánh mắt vô tình đảo qua: Đây là–
Giơ tay lên, cô đem bức tranh đang đặt ở bên cạnh mình, dụi dụi mạnh qua lớp kính, khóe môi không khỏi nở một nụ cười nhẹ:
Hiểu rồi!
Phùng Dịch Phong đi đợi một bản fax quan trọng, vừa vào cửa liền thấy Giang Hiểu Nhi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đối diện cách vách còn có một bức tranh sơn dầu chân dung khác của anh.
Phùng Dịch Phong lắc đầu: “Lại đến rồi? Bị loại khỏi Hiệp hội họa sĩ rồi, định đổi làm nữ hoàng họa sĩ của anh sao?”
Phùng Dịch Phong bước tới bàn làm việc nói đùa, thu lại tài liệu đã fax vào ngăn kéo, lại cầm điện thoại lên:
“Máy fax trong văn phòng hỏng. Buổi chiều nhờ người kiểm tra giúp tôi! Hai giờ chiều vẫn còn bản fax của công ty Tây Á. Giúp tôi in ra 2 bản! ”
Cúp điện thoại xong, anh đi tới: “Anh gọi cà tím, cà chua, thịt bò và trái cây, em còn muốn ăn không?”
Kéo cô lên, Phùng Dịch Phong rũ mắt xuống liếc, lông mày cau lại: “Xử lý lạnh có vẻ không có tác dụng! Không biết khi nào lại tới? Sao không phá đi?”
Giang Hiểu Nhi liếc mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi tại sao không phá?”
Thư ký nói rằng anh ấy giữ lại tất cả!
Phùng Dịch Phong mỉm cười, kéo cô vào trong lòng: “Có làm hỏng thì anh cũng chấp nhận. Giữ hay không, không đồng nghĩa anh chấp nhận yêu cô ấy?”
Anh không nghĩ ra cách giải quyết. Không muốn gặp mặt càng không muốn gọi điện nói cô ấy ngừng lại.
Bởi vì, liên lạc cũng là một loại kết nối, hơn nữa anh không thích nợ nần.
Nghĩ rằng cô ấy nên tự nhận thức! Không ngờ rằng cô ấy chưa hỏi trước mà đã gửi lần lượt và thường xuyên như vậy!
Điều kỳ lạ nhất là cô không hỏi anh bất cứ thứ gì ngoại trừ việc gửi tranh, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không, không dám động đến những cái này, anh không biết nói gì!
“Anh chỉ là không biết lần này lại làm gì? Trả về không thích hợp, tốt nhất nên đốt đi!”
Phùng Dịch Phong tự mình giải thích, kiên quyết lắc lắc bàn tay cô:
“Tranh vẽ thế nào, cho dù có gửi bao nhiêu cũng không có gì thay đổi! Từ chối cũng là một loại dây dưa, thờ ơ là tốt nhất! Hay là vợ thông minh giúp anh nghĩ cách giải quyết? ”
Hai người tán gẫu, tâm trí lại trùng khớp với nhau.
Giang Hiểu Nhi suy tư hai giây: “Đột nhiên phát hiện sai lầm!”
“Hả?”
“Chồng, anh đang nhắc em không nên đến ăn cơm sao?” Cô chỉ nên phớt lờ anh và bày tỏ kháng nghị
Một giây tiếp theo, đổi thành Phùng Dịch Phong không nói nên lời: Suy nghĩ này, cũng quá nhanh đi!
Vừa định nói gì đó, thì có tiếng gõ cửa, hai người lần lượt bước ra cửa, một người đi vào phòng tắm, một lúc sau, Phùng Dịch Phong bưng hộp thức ăn vào, đặt lên. Cả hai bắt đầu ăn.
Cô chưa bao giờ bạt đãi bụng mình, bữa ăn nóng hổi, ​​Giang Hiểu Nhi rất thích.
Sau khi ăn trưa, biết cô có thói quen ngủ trưa, Phùng Dịch Phong lên giường cùng cô một lúc: “Ngủ đi! Anh sẽ gọi điện báo trước cho em năm phút!”
“Ừm!”
Bởi vì cô trang điểm nhẹ trên người, Giang Hiểu Nhi quen với việc đắp thêm một lớp nữa nên có chăn để ngủ trưa, có anh ở bên cạnh, cô cảm thấy thoải mái không thể giải thích được. Bảo thức reo lên, Phùng Dịch Phong mở mắt, trấn tĩnh lại nhìn thời gian, sau đó chậm rãi lay cô dậy.
Sợ sẽ khó giải thích, Giang Hiểu Nhi trước khi đi ra ngoài còn mang theo một tập tiếng Nga do anh chuẩn bị, khi ra đến cửa, Giang Hiểu Nhi mới nhớ gấp gáp chạy lại
“Tổng giám đốc –”
Phùng Dịch Phong nhìn lên, nhưng lại nghe Giang Hiểu Nhi nói: “Tôi nghĩ vì đó là tấm lòng, nên treo nó lên!
Ý gì đây?
Khi Phùng Dịch Phong hoàn hồn, Giang Hiểu Nhi cũng đã đi.
Giống như một quả bom thả xuống, trong lòng Phùng Dịch Phong đều trầm xuống, ánh mắt rơi vào bức tranh trong góc, không nhúc nhích:
Tổng giám? Cô ấy gọi mình là Tổng giám đốc?Có nghĩa là gì?
Phùng Dịch Phong như ngồi trên lửa.
Ngay sau đó, thư ký đã đi vào để đưa lịch trình và sắp xếp buổi chiều, Phùng Dịch Phong cũng xuất thần: “Được rồi, tôi hiểu rồi!”
Nói xong, hắn một bên ký vào văn kiện, đưa lại, phất tay.
Thư ký vừa quay lại thì thấy bức tranh trong góc đã được gói lại, nhưng lần này đã mở, hộp bên ngoài vẫn còn, thư ký quay lại hỏi:
“tổng giám đốc, bức tranh này lại đưa tới kho sao?”
Phùng Dịch Phong nghĩ xong liền nói: “Không cần! Một lát nữa tôi sẽ giải quyết!”
Cửa Phòng vừa đóng lại, Phùng Dịch Phong có chút bối rối: anh làm như vậy có phù hợp hay không hay tiếp tục bỏ đi? Thật là, trước khi đi còn cho anh một cái gai.
Nếu không biết đối với Dung Lâm Khiết thái độ muốn như thế nào cũng không hiểu, lúc này Phùng Dịch Phong sợ hiểu sai ý
Nhấc điện thoại lên, anh gửi cho Giang Hiểu Nhi một tin: [Bé con, em nói vậy là có ý gì?]
Giang Hiểu Nhi trợn to hai mắt: [Ngốc!]
Đó là nghĩa đen! Cô ấy nói mà anh không hiểu? Thật là ngu ngốc!
Từ bật ra vẫn là “ngu ngốc”, Phùng Dịch Phong lại càng mơ hồ.
Vẫn không hiểu, Phùng Dịch Phong không dám tự tiện giải quyết.
Không lâu sau, thư ký gửi fax đến, còn có cuộc họp, Phùng Dịch Phong không nhịn được lại lái xe đi, nghịch điện thoại di động, vô thức lật đến dãy số của Giang Hiểu Nhi, gửi cho cô một tin nhắn:
[Bảo Bảo?]
Trái tim đàn bà, mò kim đáy biển, mò không ra, đáy lòng anh cũng lo sợ!
Cô ấy nói câu đó có ý gì?

Nhấn Mở Bình Luận