Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc FULL truyện Phú ông biến thái truyền kỳ: TẠI ĐÂY
Chương 380: Tại sao vẫn gần như vậy?
“Hơn nữa, làm sao có thể nhìn đến vợ của ông rất giống Giang gia đại tiểu thư trên tin tức gần đây!” Thật là ngu xuẩn, chẳng trách bọn lừa đảo đều đông!
Hai người gục trên mặt đất, vẻ mặt xấu xa đến cực điểm, khi chạm vào điện thoại, họ đồng thanh lẩm bẩm:
“Lần đầu tiên của cô ấy–?”
“Cô ấy là lần đầu tiên–”
Đồng thời, họ im lặng, và cả hai đồng thời nói:
“Cô ấy thật dịu dàng–”
“Cô ấy tốt bụng–”
Vẫy tay, người đàn ông nói:
“Ôi! Ôi! Không làm các người hài lòng thì các người bỏ gia sản sao? Nhìn Giang gia lớn Tiểu thư này, đều là lừa người! Thật sự sống mấy chục năm không phân biệt thiệt giả? Nhìn như cô ấy chịu rất nhiều khổ đau. Sao không báo cảnh sát? ”
“Thế nào? Tôi có giấy đăng ký kết hôn!”
“Chúng tôi cũng lĩnh giấy!”
Nhìn thấy hai người đàn ông một cách ngốc nghếch, người đâm kim thật muốn đập nát bọn họ một cái: đều là óc heo, thảo nào bị lừa!
“Có muốn chia sẻ kinh nghiệm kết hôn của mình không? Xem có giống nhau không? Trương Á Tường trông giống Trương Lệ! Không phải chỉ là thay đổi kiểu tóc và thêm nốt ruồi thôi sao? Hai người cũng vậy, còn có đã gặp một người phụ nữ chưa đầy một tháng lại yêu điên cuồng! Cô ấy nói rằng cô ấy là trẻ mồ côi, nhà cô ấy nuôi mẹ già. Ông cũng tin nó?”
Nói xong, người nọ nhìn về phía Tư Đồ: “Ngươi còn chưa tới thôn hẻo lánh kia tìm người sao?”
“Trương Lệ có tồn tại. Người ta nói mẹ cô ấy đã chết từ lâu. Hơn mười năm không về nên không quen biết nhau!”
“Và ông?”
“không tìm thấy!”
“Các ngươi thật hay! Bất quá, ly hôn thì phải tìm người! Đã nghèo lại trắng tay, đợi con dâu xinh đẹp trở về? Ngay cả Mẫu Dạ Xoa cũng không có việc gì cùng ông kết hôn cũng không có gì, thật sự Muốn cả đời độc thân sao? Nghĩ đi! ”
Nói đến đây, người đàn ông quay lưng bỏ đi: Nếu không gọi cảnh sát, thật đáng bị lừa chết!
Nhìn thấy Phùng Nhất Đình, Phùng Dịch Phong liền đi đón Giang Hiểu Nhi.
Ở trong phòng điều dưỡng, nhìn trong gương, Giang Hiểu Nhi chỉ cảm thấy hai má mát lạnh, vết bầm trên khóe môi cũng đã mờ đi rất nhiều: ” hiệu quả thật tốt!”
“Đương nhiên, đối với chị dâu đều là cưng chiều! Phùng ca cũng không tệ lắm, đúng không!”
Đứng dậy, Giang Hiểu Nhi đi tới: “Cảm ơn! Anh đã gặp Nhất Đình chưa? Anh ấy thế nào rồi?”
“Không sao, đã lau sạch sẽ, ngày mai có thể xuất viện!”
“Tốt rồi! Một bài học đừng uống nhiều hay giao du tùm lum! Anh đừng có uống nhiều không thì ngủ ngoài đường”
Giang Hiểu Nhi phàn nàn nói đùa, cô cũng lo lắng cho anh, nở nụ cười, Phùng Dịch Phong đáp: “Được rồi! Nhất định nhớ kỹ!”
Sau khi trao đổi ánh mắt, Phùng Dịch Phong nói: “Nếu có chuyện gì cứ liên hệ tôi!”
Thang Lệ Thịnh cũng gật đầu: “Hiểu rồi! Tạm biệt!”
Sau đó, Phùng Dịch Phong ôm Giang Hiểu Nhi ra khỏi bệnh viện, trên đường nói chuyện phiếm với cô về những bức tranh của Dung Lâm Khiết.
“Đã tìm ra nó chưa?”
Giang Hiểu Nhi thở ra:
“Thật sự là em rất sợ anh động lồng! Đáng tiếc em khi còn bé mới học vẽ lại làm bẩn quần áo, cho nên không có tiếp tục học. Mẹ nói rằng em nên tập nhảy, cao lớn hơn và thể hiện khí chất của mình. Cuối cùng, em chọn khiêu vũ! Nếu không bây giờ tôi phải có thể vẽ cho bạn rất nhiều bức chân dung— ”
Phùng Dịch Phong đưa tay sờ lên tóc cô: “Đừng! Gần đây nhận được quá nhiều ảnh chân dung, anh muốn phát điên!”
Đến đèn đỏ dừng lại, Phùng Dịch Phong quay đầu nghiêng người: “Bảo bối, không thì tối nay nhảy thoát y cho anh xem thử!”
Đẩy đầu anh ra, Giang Hiểu Nhi quay đầu lại, vẻ mặt nhăn nhó: “Học xấu rồi! Tập trung lái xe đi!”
Trông cô thế này, còn thoát y, nghĩ thật đẹp!
Xe vừa nổ máy, Dung Lâm Khiết vô tình ngước mắt lên liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang quay đầu: Phùng Dịch Phong?
Theo phản xạ, cô ấy thậm chí còn đi theo.
Cô mới quay đầu đi, nhìn Phùng Dịch Phong kéo Giang Hiểu Nhi xuống xe, một tay xách túi xách màu trắng chói mắt của cô, tay còn lại vẫn ôm chặt cô vào lòng.
Tốc độ xe chậm lại, Dung Lâm Khiết dừng xe, vẫn không thể tin được:
Tại sao lại thế này? Tại sao … Tại sao mối quan hệ giữa hai người lại vẫn thân thiết đến vậy?
Trong phòng riêng, hai người gọi một bữa ăn ngon, Giang Hiểu Nhi đang cầm ly sữa hạnh nhân: “Bị thương được chồng yêu thì vẫn tốt, kiêng ăn lại khó chịu!”
“Lại nói bậy!”
Phùng Dịch Phong kiên quyết lắc bàn tay cô: “Nếu em không bị thương, anh sẽ yêu em nhiều hơn! Về sau ngoan ngoãn chút, đừng chạy lung tung! ”
Thực sự không biết, làm thế nào bảo vệ cô ấy!
Thu tay về, Giang Hiểu Nhi chỉ vào chiếc kẹp tóc trên tóc đã sờn lại: “Lần sau, em kiên quyết! Em có thể tự bảo vệ mình! Em sẽ không làm anh lo lắng nữa!”
Bữa cơm này hai người ăn rất vui vẻ, ngoài cửa, Dung Lâm Khiết đã lâu không có động tĩnh ——
***
Ngày sau, Giang Hiểu Nhi đến công ty cùng Phùng Dịch Phong.
Sau khi xuống xe, bị nhìn chằm chằm, vừa vào thang máy, Giang Hiểu Nhi liền nhìn hai lòng bàn tay đan chặt, chậm rãi xếch về phía hắn:
“Chồng à, anh có chắc là chuyện này ổn không?”
Bước vào với đầy câu chất vấn, ra đi để lại quả bom to như vậy!
“Bữa cơm cuối cùng, em không nhanh lên? Ăn xong, anh sẽ để Đào thư ký đi cùng em làm thủ tục!” Phùng Dịch Phong hôn bàn tay cô:
Giúp cô thuận lợi ra đi! Chỉ là cô ấy nên treo trái tim một lần nữa.
Lần này Phùng Dịch Phong chọn nhà hàng số 6, vừa bước vào, một đợt không khí lạnh liền lướt qua, không giống lần đầu tiên an nhàn, Giang Hiểu Nhi suýt nữa bị Phùng Dịch Phong kéo lấy. Tuy nhiên, địa vị của nàng càng nổi bật, bữa sáng hai người cùng nhau ăn ở đại sảnh của nhà hàng, có thể tưởng tượng có bao nhiêu cặp Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn chằm chằm.
Tuy hơi dè chừng vì sợanh khó xử nhưng phải nói rằng với anh, thế giới nhỏ bé của cô giống như một thiên đường yên bình vậy, Giang Hiểu Nhi cũng rất thích bữa ăn này.
Sau khi ăn xong, Phùng Dịch Phong lau khóe môi, bế cô ra khỏi cửa đi lên tầng cao nhất.
Vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Đào thư ký và Cát quản lý đứng ở cửa “Chủ tịch, Cát quản lý đã nộp đơn từ chức!”
Lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, Phùng Dịch Phong nghiến răng căm hận: “Ừ!” Cô vẫn tự biết mình!
Cúi đầu, Cát quản lý run rẩy bước tới:
“Thực xin lỗi, Giang tiểu thư! Là ta … Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ gây ra cho cô chuyện như vậy! Xin lỗi!”
Giơ tay lên, Cát quản lý tự tát mình một cái:
“Thực xin lỗi Tổng giám! Cầu xin ngài vì ta đã làm việc xuất sắc bao nhiêu năm, công lao cực nhọc, hãy tha tôi một con đường!