Trịnh Liên Thành xông thẳng tới cửa, tay chạm vào tay nắm thì đột nhiên dừng lại: Anh đang quan tâm người phụ nữ này rồi sao? Lúc này nhắc tới người phụ nữ khác, hình như… không thỏa đáng lắm!
Trịnh Liên Thành nắm tóc tự nhiên thấy phiền não: “Đúng là bực chết rồi!”
Rốt cuộc anh ta nói hay không nói mới tốt đây?
Không nắm được chính xác tâm tư của Phùng Dịch Phong nên anh ta do dự một lát rồi lùi lại: Thôi quên đi, chuyện của Lâm Khiết để chờ tới ban ngày lại nói vậy!
Đêm nay, Hiểu Nhi ở lại bệnh viện, Phùng Dịch Phong cũng ở lại với cô một đêm.
***
Sáng sớm, khi Hiểu Nhi vừa mở mắt ra thì mọi thứ trước mắt đều hoàn toàn xa lạ.
Cô ngồi dậy mới chú ý tới còn có vết băng dán trên bàn tay mình, ánh mắt chợt băn khoăn. Khi thấy mình vẫn mặc quần áo đêm qua, cô mới nhớ tới điều gì và thở phào nhẹ nhõm:
Hóa ra là bệnh viện!
Thảo nào mình đột nhiên cảm giác sức lực tràn đầy, cũng có tinh thần hơn rất nhiều.
Cô vừa vươn vai một cái thì cửa phòng cũng mở ra, Phùng Dịch Phong cầm điện thoại đi đến.
Hiểu Nhi giơ tay lên, chào anh với vẻ đầy sức sống: “Chồng…”
“Em tỉnh dậy rồi à?”
Phùng Dịch Phong ngồi ở bên mép giường, nhìn mắt cô sáng ngời, gương mặt cũng hồng hào hơn, mới nói: “Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Hiểu Nhi lắc đầu, cười híp mắt: “Không sao! Em rất khỏe! Ngày hôm qua em chỉ quá tức giận thôi!”
Màu mắt cô chợt tối lại và khó giấu được vẻ tổn thương. Cô thật sự không ngờ Trương Việt Khánh tự nhiên lại có thể vô sỉ đến mức này! Nếu đổi lại thành một người đàn ông tính tình có chút nóng nảy, không chừng bây giờ cô đã bị đánh cho tàn phế rồi!
Nếu cô thật sự có hành vi không đúng mực hoặc đã từng làm gì, cô cũng không thấy oan ức, chỉ có điều bị ngậm máu phun người như vậy thật sự khiến người ta tức giận, nhưng đồng thời không phải lúc nào cũng may mắn như lần này. Trước kia cô giữ vững ranh giới, dù có yêu cũng không vượt quá giới hạn!
Điều này cũng phải cảm ơn ba mẹ của cô từng yêu cô cũng bảo vệ cô chu đáo như vậy, nhưng bởi vì cô, bây giờ ba còn nằm ở trong bệnh viện.
Hiểu Nhi cúi đầu xuống, đầy vẻ cô đơn!
Nhưng Phùng Dịch Phong không biết tâm trạng của cô lai như vậy, anh giơ tay lên nắm lấy cằm cô: “Em đừng lộ vẻ mặt này nữa! Sao người phụ nữ của em lại đau khổ vì người đàn ông khác chứ, hả?”
Âm cuối câu hơi cao đã nói rõ anh không vui.
“Em không có, em là thay mình…” uất ức và khổ sở!
Hàng lông mi thật dài chớp chớp, hai má hơi phồng lên, trong dáng vẻ ngây thơ của cô còn kèm theo sự bướng bỉnh, càng có vẻ sạch sẽ quyến rũ hơn.
“Sau này cách xa anh ta ra một chút, anh không thích em có dính dáng với anh ta!”
“Ừ!” Cô cũng bắt đầu ghét rồi!
Cảm giác của con người có đôi khi thật sự rất kỳ lạ, người trước kia cố chấp “không phải anh thì không cưới”, không ngờ khi buông tay lại đột nhiên như vậy.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một người giúp việc mang theo hộp đựng thức ăn đi đến: “Cậu chủ!”
Sau đó, Phùng Dịch Phong lại múc cháo thịt ra. Nhưng anh còn chưa đưa tới, Hiểu Nhi đã lập tức lắc đầu như trống bỏi:
“Em không đói bụng!”
“Không đói bụng à?”
Thấy cô co người lùi lại phía sau rõ ràng là cố ý bài xích tránh né, Phùng Dịch Phong nhíu mày nói: “Vậy sao em lại ở đây?”
Đã đói tới hôn mê còn trợn mắt nói mò với anh!
Phùng Dịch Phong múc một thìa, lần này đưa thẳng đến miệng cô: “Mở miệng ra!”
“Em thật sự không đói bụng!”
Hiểu Nhi mím môi, thấy anh cứng rắn đưa thìa tới gần thêm thì quay đầu lấy ly do khác: “Em không muốn ăn món này, không thích ăn! Em muốn uống sữa tươi!”
Phùng Dịch Phong chợt giật mình, bỗng nhiên nghĩ ra, gần đây mỗi lần ăn cơm, hình như anh đều nhìn cô đang cầm hộp sữa tươi, vừa uống lại vừa ăn cơm.
Lẽ nào cô đều dựa vào cái này để chống đói à?
Anh lại nghĩ tới mấy buổi sáng gần đây cô đều dậy rất sớm, vài lần từ chối ăn cơm với anh, buổi tối luôn về khuya, lẽ nào đều là đang vận động… giảm béo à?
Vừa nghĩ vậy, Phùng Dịch Phong hơi tức giận: “Sữa có thể thay cơm được sao? Em muốn bỏ đói mình à? Mở miệng ra! Đang yên đang lành, em học người ta giảm béo làm gì!”
Anh lại múc một thìa cháo qua, giọng điệu đã dịu xuống một chút: “Anh không thấy em béo, anh thích em thế này, nghe lời!”
Anh cố ý nhấn mạnh hai từ cuối cùng, ngoài dỗ cô cũng để lộ ra tâm trạng của mình.
Hiểu Nhi tất nhiên nghe ra được, cô cũng không phải là không muốn ăn, nhưng cô thật sự không thể ăn. Vừa bị Phùng Dịch Phong ép như vậy, cô cũng không có chỗ nào để trốn nữa, cô lập tức liên tục lắc đầu, suy sụp mà khóc rống lên:
“Em không thể béo, em không thể béo! Em thật sự không thể nữa… Em không thể ăn, anh đừng ép em nữa, em béo lên thì phải thay quần áo, giày dép, công việc cũng sẽ bị ảnh hưởng, vậy em phải làm thế nào?”
“Anh có biết không, nửa tháng này em béo gần mười cân rồi! Chẳng khác nào thổi bóng bay vậy. Từ trước tới nay em chưa từng như vậy! Mấy ngày ở cùng với anh lại đột nhiên thành như vậy! Em thật vất vả mới kiên trì được một tuần, mới chịu đựng được tới hôm nay, giảm xuống được mấy cân. Anh đừng ép em, nếu không sẽ kiếm củi ba năm đốt một giờ đấy!”
“Em thật sự không thể ăn, không thể mập, mập thì tiêu đời!”
…
Phùng Dịch Phong thật sự kinh ngạc khi thấy cô khóc bù lu bù loa, tủi thân tới mức cả người run rẩy: Chỉ tăng có mấy cân mà sao em phản ứng lớn như vậy? Béo một chút cũng ảnh hưởng tới làm việc à?
Cho dù anh không hiểu rõ nhưng nhìn cô khóc thương tâm như vậy, anh vẫn thấy đau lòng nên ôm cô nói: “Được, được rồi, anh không ép em nữa! Em tạm thời nín khóc đi, đừng khóc nữa, được không?”
Trịnh Liên Thành suy nghĩ suốt cả chặng đường, kích động đi tới, không ngờ mới vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong giây lát lại làm rối loạn những suy nghĩ mà anh ta mới sắp xếp được.
“Khụ khụ!”
Anh ta khẽ một tiếng rồi mới nói: “Tôi sang đây xem thử! Thuận tiện lấy ít máu để kiểm tra kỹ hơn cho cô Giang!”
Nghe những lời khóc lóc kể lể của cô, anh ta luôn cảm thấy có vấn đề ở đâu đó. Chẳng lẽ cô sưng phù không phải do giảm béo quá nhanh, rối loạn nội tiết dẫn tới sao?
Trịnh Liên Thành lập tức ném chuyện anh ta định nói ra sau đầu, thu xếp đưa cô đi lấy máu làm xét nghiệm trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!