Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Editor: mèomỡ

Giữa trưa sau mấy hôm hắn đi, nàng lén cầm quần áo hắn đến thư phòng, đặt ở trên ghế hắn thường ngồi, còn mình ngồi bên cạnh đọc sách.

Nàng nhớ rõ, lần đầu tiên nàng thấy hắn cười là ở nơi này. Nàng ở trong này len lén tìm cơ quan, sau đó đến được thanh trì nhìn hắn tắm rửa. Cũng ở nơi này nàng mượn cớ đọc sách trộm nhìn hắn, đúng rồi, ở nơi này hắn còn lừa mất bốn mươi lượng bạc của nàng. Mặt đỏ ửng, trong lòng mắng hắn keo kiệt, lại nhịn không được cười thẹn thùng.

Không biết bây giờ hắn đang làm gì? Có phải cũng đang lén nhớ nàng giống như nàng nhớ hắn hay không?

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve quần áo hắn, cúi đầu cười ngọt ngào.

Bên tai lại vang lên tiếng “Ong ong”, nàng còn tưởng rằng mình bị ù tai, quay đầu, không ngờ lại thấy được một con ong từ ngoài cửa sổ bay vào.

Con ong kia xoay vài vòng phía trên thư án, rồi ngừng lại, đậu trên thư án.

Thấy con ong kia vẫn không bay đi, nàng liền nhớ tới con ong của hắn.

Có phải, con ong này không phải ong bình thường, mà để truyền tin cho hắn hay không?

Nhưng hắn không ở đây, có thể làm chậm trễ chuyện quan trọng của hắn không?

Nàng mở ngăn kéo, lấy thấu kính, đặt ở trên người con ong.

Nàng xem trước, chờ hắn về lại nói cho hắn, miễn cho con ong chờ không được mà bay đi.

Lần này, hai cánh ong đều viết chữ. Cầu Mộ Quân nhìn thấy một bên viết “Hồi kinh phục tang” Một bên viết “Nhị hoàng tử đã bí mật”, hợp lại đó là “Nhị hoàng tử đã bí mật hồi kinh phục tang”!

Cầu Mộ Quân kinh ngạc.

Phục tang? Nhị hoàng tử? Nhị hoàng tử đóng ở biên cương, đột nhiên hồi kinh phục tang, còn phải bí mật. Chẳng lẽ là phục tang cho Hoàng Thượng? Hoàng Thượng đã băng hà rồi sao?

Nhưng sao không nghe được tin tức gì? Nếu Hoàng Thượng băng hà, chỉ sợ quý phủ sớm đã treo vải trắng, làm sao lại không có chút động tĩnh?

Đoàn Chính Trung nói là Hoàng Thượng bệnh nặng, chưa nói Hoàng Thượng đã chết? Rốt cuộc là có chuyện gì? Hắn đang làm cái gì? Có phải cũng quấn vào chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế, có phải đang bí mật mưu tính chuyện gì hay không?

Đang lo lắng, sốt ruột, có hạ nhân ở ngoài cửa kêu lên:“Phu nhân.”

Cầu Mộ Quân mở cửa ra, hỏi:“Chuyện gì?”

Hạ nhân nói:“Phu nhân, người của Cầu phủ tới, nói Cầu phu nhân bệnh nặng.”

Cầu Mộ Quân vừa nghe, lập tức đi ra ngoài.

Mặc kệ là mẹ bệnh thật hay lại giả bệnh nặng giống như lần trước, mẹ chắc chắn thật sự muốn gặp nàng. Mấy ngày nay không gặp, nàng cũng đã sớm muốn đi thăm mẹ.

Lên xe ngựa, nàng liền thẳng hướng Cầu phủ.

Lần này, Cầu phu nhân là bệnh nặng thật, vẫn ho không ngừng. Cầu Mộ Quân lo lắng ở lại chăm nom đến tận buổi chiều.

Khi mặt trời sắp xuống núi, Cầu Vĩ vào cửa mà nói:“Mộ Quân, nên về đi thôi”

Cầu Mộ Quân nhìn Cầu phu nhân, nói:“Không, cha, mẹ, đêm nay con ở lại nơi này qua đêm được không?”

Cầu phu nhân nói:“Ta và cha con đương nhiên là muốn như vậy, nhưng Đoàn Chính Trung hắn......”

“Không sao, mấy ngày nay hắn luôn ở trong cung, cũng không quản con, con ở lại nhà một đêm, không có việc gì.” Cầu Mộ Quân nói.

Cầu Vĩ gật đầu, nói: “Vậy cũng tốt, nếu thực sự xảy ra chuyện, cha đi tìm hắn là được.”

Cầu Mộ Quân cười nói: “Yên tâm đi, cha, không có việc gì.”

Trời tối, sau khi Cầu phu nhân ngủ, Cầu Vĩ vẫn không trở về phòng. Cầu Mộ Quân thấy ông vẫn bận rộn ở trong thư phòng, liền nấu bát canh bưng qua cho ông.

“Cha, bây giờ ban đêm lạnh, trước uống bát nóng canh đi.” Vào phòng, Cầu Mộ Quân đem canh đặt ở trước mặt Cầu Vĩ.

Cầu Vĩ cười nói:“Đã lâu cha không uống canh con hầm.”

“Cha, về sau có cơ hội, mỗi ngày con đều hầm cho người uống.” Cầu Mộ Quân nói.

Nếu có một ngày, Đoàn Chính Trung không cần phải che dấu, không cần phải giả vờ không tốt với nàng trước mặt người khác, vậy nàng có thể thường xuyên về nhà, chiếu cố cha mẹ.

Cầu Vĩ uống canh, Cầu Mộ Quân chờ ở một bên, trong lúc vô ý thấy sổ con trên bàn hắn.

“Cha, chân người không phải vẫn chưa cử động được, không phải không cần lên triều sao? Sao lại vẫn viết tấu chương?”

Cầu Vĩ uống xong canh, buông bát nói:“Ta tạm thời không cần phải xen vào chuyện triều đình, nhưng thứ này, cũng không thể không quản.”

“Cha, làm sao vậy?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Cầu Vĩ lo lắng nói:“Hoàng Thượng bệnh nặng, bây giờ đã không thượng triều cũng không thấy triệu kiến đại thần, chỉ có Hoàng hậu nương nương cùng Đoàn Chính Trung có thể gặp Hoàng Thượng. Cha sợ là thời gian của Hoàng Thượng không còn nhiều, nhưng việc lập Thái tử lại vẫn chưa quyết định. Hôm qua cha thu được tin tức, Thích Sóc Ly tay cầm mười vạn quân có khả năng có tâm mưu phản, muốn giết những hoàng tử khác, lập Tam hoàng tử. Nếu đây là sự thật, khẳng định sau khi Hoàng Thượng băng hà hắn sẽ khởi sự. Bây giờ Hoàng Thượng lại hoàn toàn không biết gì cả, cho nên cha viết tấu chương dâng cho Hoàng Thượng, khuyên người mau chóng xử trí Thích Sóc Ly, lập tức triệu Nhị hoàng tử hồi kinh, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử.”

“Nhưng … nhưng không phải rồi vừa người đã nói Hoàng Thượng không triệu kiến đại thần sao?” Nghe thấy lời Cầu Vĩ, rốt cục Cầu Mộ Quân hiểu được Đoàn Chính Trung đang làm gì.

Hắn hẳn là cũng giống cha, đứng về phía Nhị hoàng tử. Có lẽ hắn cũng biết Thích Sóc Ly có ý định mưu phản, liền cùng Hoàng hậu giấu giếm chuyện Hoàng Thượng đã băng hà, bí mật triệu Nhị hoàng tử hồi kinh. Sau đó lại đột nhiên công bố tin tức Hoàng Thượng băng hà, phò tá Nhị hoàng tử đi lên đế vị. Đến lúc đó, đại cục đã định, Thích Sóc Ly muốn làm gì đi nữa thì cũng đã muộn. May mà cha cùng Đoàn Chính Trung đều ủng hộ Nhị hoàng tử, bằng không, nếu hai người đối đầu, nàng thật không nguyện ý chứng kiến.

Lúc này, Cầu Vĩ nói:“Dù thế nào, cha nhất định phải gặp được Hoàng Thượng. Cho dù Hoàng Thượng bệnh hôn mê bất tỉnh, cha cũng muốn đem tấu chương đặt ở bên giường người, làm cho người vừa mở mắt liền thấy được.”

“Cha, nếu không người đem tấu chương giao cho Đoàn Chính Trung đi, không phải hắn có thể gặp Hoàng Thượng sao? Để hắn giao cho Hoàng Thượng không phải được rồi sao?” Cầu Mộ Quân nói.

Cầu Vĩ lắc đầu nói: “Đoàn Chính Trung là hoạn quan, tấu chương này vạn vạn không thể giao cho hắn.”

“Vậy cha người......”

“Mộ Quân, không cần phải nói nữa, ta nhất định phải tự mình nhìn thấy Hoàng Thượng. Thích Tĩnh đã chết, bây giờ triều chính hơn phân nửa do Đoàn Chính Trung nắm giữ. Không tự mình đem tấu chương giao cho Hoàng Thượng, ta lo lắng.” Cầu Vĩ kiên quyết.

“Cha, thật ra Đoàn Chính Trung hắn cũng không xấu như người tưởng, có lẽ hắn cũng lo lắng cho giang sơn?” Cầu Mộ Quân còn nói thêm.

“Mộ Quân, con đi trước ngủ đi, ý ta đã quyết. Đêm nay viết xong tấu chương, sáng sớm ngày mai ta sẽ tiến cung.”

“Cha......”

“Đi ngủ đi.” Cầu Vĩ cúi đầu, không thèm nhắc lại.

Cầu Mộ Quân lo lắng trở lại phòng, không biết nên nói với cha như thế nào.

Tất cả mọi chuyện Đoàn Chính Trung đã an bài tốt, nếu có thể thuận lợi phát triển, Thích Sóc Ly nhất định không đạt được mục đích. Nhưng Hoàng Thượng đã chết, cha căn bản sẽ không có khả năng gặp được Hoàng Thượng.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới sáng, Cầu Mộ Quân liền nghe được động tĩnh bên ngoài. Ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Cầu Vĩ đã chuẩn bị tiến cung.

“Cha, người muốn đi thật sao?”

Cầu Vĩ bị hạ nhân cõng tới kiệu, quay đầu nói: “Mộ Quân, không cần phải xen vào, về phòng đi.” Nói xong, ý bảo hạ nhân đưa hắn vào kiệu.
Nhấn Mở Bình Luận