Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Đó là Tạ Minh Kha, Kỷ Nguyệt rất ngạc nhiên.
"Tạ công tử.........."
"Ngươi đang làm cái gì?" Lúc này hắn mới chú ý tới chiếc khăn trong tay Kỷ Nguyệt.
Dù sao cũng là hành vi bất nhã, Kỷ Nguyệt thoáng đỏ mặt: "Vừa rồi ta có ăn một chút đồ, cảm thấy có thể không được sạch sẽ lắm."
Xem ra nàng vẫn rất cẩn thận, nhưng có điều thông minh quá bị thông minh hại, hai huynh muội kia chính là muốn nàng đi ra ngoài đình, như vậy Tạ Minh Thiều mới có cơ hội dễ dàng hạ thủ.
"Lát nữa ngươi đừng tự mình rời khỏi" Tạ Minh Kha nhắc nhở, "Cứ ở bên cạnh công chúa sẽ tốt hơn."
Nghe ra được ý trong lời nói của hắn, Kỷ Nguyệt đáp: "Nhị công tử muốn đối phó ta?" Tạ Minh Châu ở trong đình, còn lại chính là Tạ Minh Thiều rồi.
"Đúng vậy." Tạ Minh Kha nhàn nhạt đáp, "Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, hai người kia cũng không giám động vào đồ ăn, dù sao công chúa cũng có mặt, vạn nhất bị điều tra ra, thì chính là tội rơi đầu."
Vậy không phải là nàng đã làm điều thừa thãi hay sao?
Kỷ Nguyệt nghĩ, nàng còn chưa có nôn hết ra đâu, làm sao bây giờ? không nôn, trong miệng khó chịu, nếu nôn ra, Tạ Minh Kha còn đang giục nàng quay trở lại trong đình đây này.
Ánh mắt mâu thuẫn đó có chút đáng yêu, khóe miệng Tạ Minh Kha vểnh lên, quay lưng lại: "Ngươi nôn sạch trước đi, dù sao bây giờ cũng không thể nuốt trở lại đi." Nghĩ nghĩ, lại gọi gã sai vặt bưng một chén trà cho nàng, "như vậy có thể nhanh hơn chút."
Xác thực là như vậy, Kỷ Dao uống ngụm nước, từ từ nôn ra, không phát ra một chút âm thanh nào.
"Xong rồi." Nàng lau khóe miệng.
Tạ Minh Kha quay người lại.
"Hôm nay đa tạ Tạ công tử nhắc nhở." Kỷ Dao thành tâm nói lời cảm tạ, nàng cảm thấy lần này nhờ có Tạ Minh Kha cứu nàng, dù sao Tạ Minh Châu dám lợi dụng cả công chúa, khẳng định là đã nắm chắc mười mươi.
"Đừng khách sáo, vốn dĩ là ta thiếu nợ ngươi một ân huệ."
Là nói chuyện lần trước ở chùa Bạch Mã sao? Kỷ Dao cũng không biết nói gì mới tốt, chuyện này vốn dĩ không nên phát sinh, hai con người vốn dĩ không hề có một chút giao thoa nào........
"Vậy ta trở lại trong đình đây." Kỷ Nguyệt hành lễ với hắn.
"Nếu công chúa có hỏi đến, ngươi có thể nói là gặp ta, ta có việc muốn ngươi chuyển lời cho Kỷ đại nhân nên nói chuyện vài câu. Dù sao ngươi ra ngoài một thời gian, có thể dẫn tới sự hoài nghi của người khác."
hắn suy nghĩ cũng thật chu đáo, chẳng trách tuổi trẻ đã làm Học sĩ rồi, còn có thể giảng bài cho Thái tử, người như vậy, làm sao lại bị ám sát cơ chứ? Ngày đó thương thế rất nghiêm trọng, cũng không biết đã khỏi hẳn hay chưa.
Kỷ Nguyệt đột nhiên phát hiện bản thân quan tâm hắn, cau mày lại, thầm nghĩ đâu có liên quan gì tới nàng, giữa nàng và Tạ Minh Kha, cũng coi như là huề nhau rồi.
Nàng quay lưng rời đi.
Gió thổi bay tà váy, lộ ra vòng eo mềm mại như dương liễu, Tạ Minh Kha nhìn thấy, trong mắt đầy ấm áp, nhưng dần dần lại biến lạnh, nói với Lý Ngọc: " Nếu đã tra ra thuốc mê ở trên người Từ Lộc, người lập tức cho người bắt hắn lại, ném đến trước mặt Nhị thúc, xem xem con trai của ông ta đang làm chuyện tốt gì!"
"Nếu như cần có chứng cứ thì sao ạ?"
"Chứng cứ? Ngươi cho rằng Nhị thúc không biết bản tính của Tạ Minh Thiều hay sao, hiện tại hắn dám tùy ý làm bậy trong đình Thanh Ấm, Nhị thúc hẳn là người tức giận nhất đi, ông ta vẫn còn muốn giữ chiếc mũ ô sa trên đầu đấy."
Mặc dù Nhị thúc cũng không thích hắn (Tạ Minh Kha), nhưng còn biết lấy đại cục làm trọng, không giống Tạ Minh Thiệu, làm việc gì cũng không mang theo não, chỉ có mỗi sắc tâm.
"Vâng." Lý Ngọc lập tức hành động.
Thấy Kỷ Nguyệt xuất hiện trở lại, Tạ Minh Châu vô cùng kinh ngạc, ả ta híp mắt lại, trong lòng nghĩ, tên ca ca vô dụng, đã tạo điều kiện tốt như vậy cho hắn mà cũng không thành công.
"Kỷ cô nương, sao ngươi ra ngoài lâu vậy?" trên mặt ả ta lại bày ra vẻ quan tâm, "Còn cho rằng ngươi cảm thấy không thoải mái ở đâu đấy."
Quả nhiên là đang đợi nàng, Tạ Minh Châu này đề cử nàng, vốn dĩ có mưu đồ khác, hiện nay thấy Tạ Minh Thiều không đắc thủ, khẳng định là ả ta lại muốn nói xấu nàng trước mặt công chúa, khó khăn lắm công chúa mới thích nàng được một chút.
Kỷ Nguyệt cười: "Ta gặp Tạ công tử, hắn có lời muốn nói với ca ca của ta, cho nên có nói vài câu."
Tạ Minh Kha là tài tử nổi tiếng Kinh Thành, được Hoàng thượng vô cùng yêu thích, cho nên mới được chọn làm thầy của Thái tử, mấy vị quý nữ nghe vậy, đều tỏ ra vô cùng để ý.
Xem ra là Tạ Minh Kha cứu nàng ta! Tạ Minh Châu tức tới mức đâm véo lòng bàn tay, không biết việc ca ca bị thất bại có liên lụy tới ả ta hay không, đến lúc đó lại không đưa ả ta đến Vân Hòa Cư nữa.
Phúc Gia công chúa nói: "Đó không phải là ca ca của ngươi sao? thì ra hai nhà các ngươi có qua lại với nhau, chẳng trách ngươi nói chuyện về Kỷ cô nương với ta." Vừa nói vừa thân thiết nắm lấy tay Kỷ Nguyệt, " Tranh ngươi vẽ ta càng xem càng thích, đợi ta hồi cung, ta có thể thường xuyên mời ngươi vào cung hay không? Ngươi vẽ những cái khác cho ta xem, có được không?"
Vào trong cung?
Kỷ Nguyệt sửng sốt, nhưng vẫn cười nói: "Đương nhiên là được, chỉ cần công chúa thích là được."
"Ngoài gà con ra, ngươi có biết vẽ vịt con không? Ta cũng chưa được xem vịt con thực sự bao giờ, lần tới ta phải bảo Phụ hoàng đưa ta đến nông trang xem xem!"
"Biết vẽ một chút." Kỷ Dao họa vài nét bút, liền vẽ ra một chú vịt con đáng yêu, giống như một quả cầu nhung, chọc cho Phúc Gia công chúa cười liên tục.
Thấy hai người nói chuyện hòa hợp, Tạ Minh Châu tức đến tái cả mặt.
Nếu như Phúc Gia công chúa thực sự thích Kỷ Nguyệt, vậy không phải là Kỷ Nguyệt sẽ có một chỗ dựa vững chắc hay sao, muốn tiếp tục đối phó nàng, cũng không dễ như vậy nữa.
đang nghĩ ngợi liền nghe thấy cung nhân vào bẩm báo: "Công chúa, Sở vương điện hạ tới rồi!"
Ca ca đến rồi, Phúc Gia công chúa vô cùng vui vẻ, vội đi ra ngoài đón, mà Tạ Minh Châu ở phía sau thì mặt đã đỏ ửng lên rồi, chỉ cảm thấy trái tim ả ta kích động tới mức muốn nhảy ra ngoài, ả ta vội vàng kiểm tra lại dung nhan của mình, thấy bản thân mình hoàn mỹ rồi mới bước ra khỏi đình.
Dương Thiệu cũng biết được tin tức, hắn cúi đầu nhìn Kỷ Dao một cái.
Cái gì phải đến rốt cục cũng sẽ đến, không có cách nào trốn tránh.
Mặc dù hắn mong rằng Kỷ Dao vĩnh viễn không bao giờ gặp người kia, nhưng, đây là chuyện không thể ngăn cản được.
Bởi vì rất nhanh thôi, hắn phải đi bình loạn Vân Châu, đến lúc đó không ở trong Kinh Thành, chuyện gì cũng có thể xảy ra, còn không bằng tận mắt chứng kiến, như vậy càng chắc chắn hơn.
hắn dẫn Kỷ Dao đi tới chỗ Tống Vân.
hắn muốn xem phản ứng của Kỷ Dao như thế nào, có phải vẫn giống như kiếp trước, một lòng một dạ với Tống Vân...... Nếu như không phải, đương nhiên là tốt nhất, nếu như vẫn như vậy, hắn cũng có biện pháp thu thập nàng.
Đột nhiên, Kỷ Dao cảm thấy có khí lạnh, từ bốn phương tám hướng bủa vây nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Dao: Sợ quá đi
Dương Thiệu: Vậy thì đừng thích hắn, biết chưa?
Kỷ Dao: Cái này cũng khó nói lắm!
Dương Thiệu:......hēhē*
*Nghĩa tiếng Việt là ha ha, nhưng mình thích cách đọc hưa hưa hơn, nghe có cảm giác châm biếm hoặc khinh thường ấy, sau này cứ ai có điệu cười kiểu này mình đều để hēhē nhé )