Chương 108 Giết Tuyết Văn Hà:
Oán khí giết chóc gầm lên vô tận, mùi máu tanh nồng đậm cuồn cuộn như trận lũ dâng cao, sự hỗn loạn bao trùm toàn bộ Mẫn Sơn.
Rất nhiều người vây lấy họ, Tuyết Yên thậm chí không phân bit được đâu là ta, đâu là địch. Những xác chết dần dân chất thành đống trên mặt đất.
Xem ra Lê Kiệt không phải là đối thủ của Lê Hiên, hắn dần dần rơi vào thế yếu, Tuyết Yên nhìn thấy thanh kiếm Thương Long của Lê Hiên đâm về phía Lê Kiệt, ngọn giáo dài bên cạnh lao đến, là Tuyết Văn Hào.
Trái tim Tuyết Yên như có tảng đá nặng đè lên, ban hãy nàng luôn nhìn chăm hằm vào Lê Hiên và phụ thân nàng Tuyết Văn Hào.
Nàng sợ họ xảy ra chuyện, nàng lo cho tất cả bọn họ, thậm chí nàng cũng không muốn Lê Kiệt chết.
Nàng run rẩy đứng ở nơi đó, trái tim giá lạnh.
Dáng vẻ của Tuyết Văn Hào khiến người khác khiếp sợ, ông từng bước từng bước ép tới. Lê Hiên không hề thay đổi sắc mặt, trầm tĩnh ứng phó, thanh kiếm Thương Long trong tay bảo vệ hắn chu toàn, mặc dù Tuyết Văn Hào có dũng mạnh hơn người, nhưng cũng không thể đánh thương Lê Hiên.
Lúc này, thi thể trên mật đất càng ngày càng nhiều, người của Lê Kiệt mỗi lúc lại đông thêm.
Kiếm của
Chương Ly và Dương Tước đồng thời đâm về phía Lê Hiên, Tuyết Yên rút thanh kiếm Thu Thủy của mình ra. Tuyết Yên nhớ, sư phụ từng nói qua, nếu hai người dùng kiếm Thương Long và Thu Thủy tâm ý tương thông, sức mạnh của chúng sẽ được tăng lên gấp bội.
Quả nhiên như vậy, Tuyết Yên cảm thấy thanh kiếm trong tay mình như thể được gắn có thêm đôi mắt linh hoạt lạ thường, thường ngày kiếm thuật của nàng không đủ để phòng thân, nhưng lần này kết hợp với Lê Hiên, lại có thể khiến Thần lữ núi Vụ Sơn đồng loạt lưi lại về phía sáu.
Lê Kiệt cũng tham gia vào.
Cố Phàm giương kiếm qua bảo vệ.
Hai bên đều như thể đang khát máu, sương mù đẫm máu. Mưa vẫn không tạnh.
Lúc này, sự tàn khốc của cuộc chiến đã vượt quá sức tưởng tượng của cả hai bên.
Khi Lê Hiên nghe thấy phía trước có tiếng tiếng lẩm bẩm, hắn ta liếc nhìn một cái, Cố Phàm bị Lê Hiên đâm một kiếm, máu tươi bắn vào mặt Lê Hiên.
Lê Hiên vô cùng tức giận, nắm chặt thanh kiếm dài trong tay, hét lớn, đâm về khoảng trống phía Lê Kiệt.
Ngọn giáo của Tuyết Văn Hào lao ra, chặn đứng thanh kiếm của Lê Hiên, Lê Hiên khom người lao kiếm xuống, chặt đứt chân trước của ngựa chiến mà Tuyết Văn Hào đang cưỡi, con ngựa rít lên một tiếng, ông từ từ rơi xuống.
Bên tai vọng đến một tiếng thét kinh sợ, đó là giọng của Tuyết Yên.
Mũi kiếm của Lê Hiên chỉ cách đầu và cổ của Tuyết Văn Hào một chút xíu; hắn đội nhiên dừng lại ở chỗ đóI Tuyết Văn Hào nhân cơ hội này, ngọn giáo dài trong tay vung lên đâm vào lòng Lê Hiên! Tuyết Yên đã nhảy qua: “Phụ thân!” Nàng hét lên đau khổ.
Hai tay Tuyết Văn Hào dừng lại, ngọn giáo đâm chỉ đâm vào quần áo trên ngực Lê Hiên, dừng lại.
Tuyết Yên vọt lên, quỳ trước mặt Tuyết Văn Hào.
Ngọn giáo của Tuyết Văn Hào từ từ hạ xuống.
Có một tiếng động lớn vang lên sau lưng ông, và một thanh kiếm đâm vào giữa tim Tuyết Văn Hào, không chệch một ly.
Tuyết Văn Hào từ từ ngã xuống bên cạnh Tuyết Yên, Tuyết Yên lảo đảo, ngã xuống đất.
Tuyết Văn Hào hai tay giữ chặt bờ vai của Tuyết Yên, Tuyết Yên ôm lấy ông: “Phụ thân, phụ thân, người đừng làm con sợ, phụ thân người không thể chết, phụ thân…” Tuyết Văn Hào phun ra một ngụm máu lớn, giọng ôñg khàn khàn, Tuyết Yên nghé sát miệng ông, nghe ông nhỏ giọng nói: “Yên Nhi đừng hận phụ thân, con có biết… có biết điều vì sao ta luôn giúp Ninh vương không? “ Ông thở hổn hển: “Khi con, con sắp gả cho Lê Hiên, thì ta vừa điều tra… phát hiện ra răng chính hán là người giết chết Thái tử… nhưng cả tâm trí con lúc đó đã theo hắn mất rồi, con khăng khăng muốn gả cho hắn… phụ thân chỉ đành… che giấu chân tướng sự thật… ta có lỗi với Ninh vương, có lỗi với tiên đế… cũng có lỗi với mẹ con… “ Tuyết Yên khóc, nàng không sao thở được, ngực nàng quặn đau một trận, một ngụm máu tươi phun ra.
Lê Hiên bước tới ôm lấy nàng, nhưng bị nàng đẩy ra dữ dội.
“Yên Nhi, phụ thân có một yêu cầu, ta có lỗi với mẹ con, không thể cùng bà ấy về núi Mặc, con có thể… có thể… chôn ta trong mộ mẹ con trên núi Mặc được không?” Tuyết Yên gật đầu, khóc: “Phụ thân, Trạch Nhi vẫn còn sống, tam di nương cũng còn sống, người đừng chết, đừng chết mà, người đi tìm bọn họ…” Tuyết Văn Hào mỉm cười: “Ta biết, bọn họ không chết: Cảm Øn con::.” Ông dừng lại một lúc, như thể tích lũy hết sức lực, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông dường như đột ngột giãn ra.
Ông nắm chặt tay Tuyết Yên, giọng nói rõ ràng, như thể nói với Tuyết Yên, nhưng cũng giống như nói với người khác: “Yên Nhi, phụ thân dành cả đời trên chiến trường, chết nơi đây cũng đáng. Trên chiến trường, giữa ta và địch, chỉ có ta sống ngươi chết, ngươi chết ta sống, không có gì khác, mỗi trận chiến, thi thể đều chất thành núi, cho nên chiến trường không có yêu hận tình thù. Nhớ kĩ, nhỡ kĩ… đừng ghi hận người đã giết phụ thân, chúng ta, chúng ta chỉ là, chỉ là mỗi người một chủ…
“Phụ thân! Người đừng nói nữa, con sẽ cứu người, con cứu được người, nhưng con không còn Đại Hoàn Đan rồi, chúng ta lên núi Mặc tìm sư phụ con, phụ thân, người đừng nói nữa…” Tuyết Yên khóc lớn.
“Không cần đâu, thực ra, từ lâu phụ thân đã không muốn sống nữa rồi, từ khi Tuyết gia bị diệt môn, ta đã không thiết tha sống nữa. Mọi chuyện giống như phù du, không còn tình yêu, sống tiếp chỉ có cô độc mà thôi. Tuyết Yên con phải sống cho thật tốt…” Dường như Tuỷết Văn Hào đã cạn kiệt tất cả sức lực của mình, phun ra một ngụm máu tươi, ngục trên nền đất, sắc mặt dần dần nhợt nhạt, lông mày dãn ra, ông như thể được giải thoát, không còn khí tức.
Người của Lê Kiệt, hay người của Lê Hiên khi nghe thấy lời dặn dò đừng thù hận người giết mình của Tuyết Văn Hào nói với Tuyết Yên, tất cả đều bị chấn động, ông ấy từng là Đại Nguyên soái của nước Đại Hưng. Lời này của ông là giải thích về việc giết chóc trên chiến trường của một người lính chấp hành mệnh lệnh.
Những lời đó của Tuyết Văn Hào, thực ra là nói với tất cả mọi người.
Tuyết Yên choáng váng ôm lấy thi thể của Tuyết Văn Hào khóc lớn, cả người nàng giống như bông hoa thiếu nước, không chút sức sống.
“Phụ thân, chàng ấy từng đồng ý với con, sẽ không lấy mạng người, nhưng tại sao, tại sao lại trở thành như vậy? Tại sao chứ…” Lê Hiên ôm chặt Tuyết Yên, nhưng vẫn bị nàng đẩy ra.
“Chàng đã hứa với ta, chàng hữa sẽ không giết ông, vì sáo, vì sao?:.” Khuôn mặt Tuyết Yên hiện lên nỗi đau tột cùng.
Bàn tay vốn giơ lên chạm vào khuôn mặt nàng bỗng rụt lại, hãn không thể bao biện.
Chẳng lẽ hản phải nói cho nàng biết, hắn đã từng tha cho Tuyết Văn Hào, trong lúc bày binh bố trận, hắn cũng đã hạ lệnh phải giữ lại tính mạng của ông ấy? Nhưng chiến trường là nơi thiên biến vạn hóa, Lôi Trạch đã giết ông ấy, nhưng hắn lại không có cách nào để trách phạt Lôi Trạch.
Tuyết Văn Hào một giây trước còn chĩa mũi giáo về phía hắn, nhưng một giây sau đó ông lại vì Tuyết Yên mới buông bỏ vũ khí. Lôi Trạch ra tay, cũng có thể hiểu được.
Khuôn mặt Nhiếp Lăng Hàn tái xanh, hán hét lên một tiếng, thanh kiếm của hán tỏa ra ánh sáng xanh, hắn đánh gục những tên địch xung quanh tiến tới, hắn thúc ngựa lao tới, hắn đánh ngã Lôi Trạch, hán vốn là người cực kì trầm ổn “Không phải Hoàng thượng đã nói phải giữ lại mạng của Tuyết Văn Hào sao?” Lôi Trạch tức giận: “Ta không giết ông ta, ông ta sẽ giết Hoàng thượng!” Giang Tuệ đứng bên nói: “Thôi đi, mọi người đều nhìn thấy, ông ấy rõ ràng đã buông vũ khí xuống!” Những hạt mưa táp vào mặt Tuyết Yên, những sợi tóc ướt nhẹp dính chặt vào mặt nàng. Cả người Tuyết Yên run rẩy, một chút ấm áp nàng cũng không cảm nhận được.
Tuyết Yên nhìn một cách ngây ngốc, nàng ngơ ngẩn nhìn vào khuôn mặt của phụ thân, nàng chưa từng nhìn ông từ khoảng cách gần như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!