Bóng đêm âm trầm. Nàng nên trở về thôi.
Vừa đi được hai bước liền cảm thấy đầu váng mát hoa, Tuyết Yên bám lấy vách tường, chậm rãi dựa vào một lát, lỗ tai bắt đầu kêu lên ong ong.
Nàng bị sao vậy? Tuyết Yên cảm thấy khủng hoảng.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, nàng quay đầu, nhìn thấy một đám người đứng ở đó, người đứng trên cùng chính là Lê Hiên.
“Trời như thế này, nàng một thân một mình chạy loạn đi đâu?” Hân cau mày, nổi giận đùng đùng.
Lê Hiên dùng bữa tối với Nhan Hương, cuối cùng không tháng nổi áy náy day dứt trong lòng, vội vàng rời khỏi Vĩnh An cung.
Nhan Hương rơi lệ nhìn theo bóng lưng hắn: “Bây giờ ở bên thiếp khiến người khó chịu như thế sao? Sau này, thiếp chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của người sao?” Lê Hiên đến Vong Ưu cung, Lập Hạ nói Yên phi muốn đi ra ngoài một mình, không về tẩm cung, hắn liền đến Ngự hoa viên, đi Hương Tạ, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tuyết Yên.
Đến khi đi tới Trường Tín cung.
“Nàng không rõ tình hình bây giờ sao? Vì sao không mang theo người bên cạnh?” Hắn chưa hết phẫn nộ.
“Người muốn giết thiếp, cho dù thiếp phòng bị như thế nào cũng sẽ nghĩ cách giết thiếp, thiếp suýt nữa bị người ta thiêu chết trong chính cung của mình, cho nên sợ hãi cũng vô dụng: “Tuyết Yên nói.
“Nàng đang oán hận trãm!” Giọng nói Lê Hiên lạnh lo.
“Tuyết Yên không dám.” Tuyết Yên khẽ giọng nói, đầu nàng rất choáng váng.
Lê Hiên thở dài, đi tới, đưa tay chạm lên mặt nàng: “Mặt lạnh như vậy mà còn không biết trở về!” Hán lại giận.
“Thiếp trở về đây.” Tuyết Yên tránh khỏi tay hắn, xoay người rời đi.
Nàng thực sự không muốn gặp hắn. Đêm nay cũng không muốn náo loạn với hắn. Nàng rất khó chịu, cuối cùng tình cảm của hắn và Nhan Hương cũng không thể dứt bỏ, Nhan Hương phản bội hán, hắn lại không giết nàng ta, thậm chí còn cho nàng ta đãi ngộ giống như trước đây.
Đương nhiên, nếu như hắn là người vô tình có thể tuỳ tiện dứt bỏ, nàng sẽ không yêu hắn.
Nàng vừa đi mấy bước đã bị hắn thô bạo ôm lấy.
Nàng giấy giụa mấy lần rồi không cử động nữa, nàng vốn không dễ chịu, bị hắn ôm trở về cũng tốt.
Trên đường đi hai người không nói chuyện. Bình thường ở bên nhau, hầu như đều là Tuyết Yên không ngừng nói chuyện, Lê Hiên thích nghe Tuyết Yên ríu ra ríu rít kể đủ loại chuyện không đáng tin nhất, bây giờ, Tuyết Yên cứ im lặng mãi, Lê Hiên càng không biết nên nói gì.
Hân ôm nàng thật chặt, trực tiếp về Lâm Hoa điện hắn.
Hắn ném nàng lên giường, cởi giày cho nàng, nàng nằm ở đó, đưa lưng về phía hản, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.
Hắn nghiêng mặt qua, nhìn nàng cười với vẻ mặt xấu xa, dáng vẻ giống như khi hắn mới quen nàng.
Tuyết Yên đưa tay che mắt hắn: “Thiếp chán người, không muốn thấy người.” Hản đưa tay bắt lấy tay nàng, năm trong lòng bàn †ay. Ánh mắt sáng rực.
“Là ngũ đệ nói cho ta, mấy ngày nay bào thai trong bụng nàng ấy không tốt, hôm nay đỡ hơn một chút, ngũ đệ muốn ta ăn một bữa cơm với nàng ấy…” Hắn giải thích với nàng.
Tuyết Yên nhắm mắt lại không muốn nghe, vừa định xoay người, lại bị hắn hôn lên cánh môi. Hắn thở hổn hển, dường như kiềm chế rất lâu rồi.
Lâu rồi bọn họ không ở cùng nhau. Từ khi phụ thân Tuyết Yên qua đời, cái đêm nàng mới trở vệ †ừ núi Mặc, hắn làm càn một hồi, về sau hắn luôn dỗ dành nàng.
Hân ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú, chóp mũi gần như chạm vào gò má nàng: “Vào lúc nào đó †a sẽ đón đệ đệ Tuyết Trạch của nàng trở về, xem hắn muốn làm gì, bồi dưỡng hắn tử tế, để hắn trở thành nhân tài trụ cột.” Tuyết Yên vừa mừng vừa sợ, nàng biết hắn đang đền bù tổn thất cho nàng. Phụ thân đã chết, Tuyết Trạch cũng không được chào đón ở Tuyết gia, ngược lại là cùng Tuyết Yên thân dày.
Cho dù như thế nào, nàng cũng cảm ơn hản.
Tuyết Yên đứng dậy nhìn hán, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra ý cười, chủ động hôn lên môi hản.
Con ngươi của hắn càng sâu, bàn tay nắm lấy vòng eo tinh tế của nàng, lưỡi thô lỗ đẩy cánh môi nàng ra, cùng nàng dây dưa kịch liệt.
Hắn hôn nàng rất lâu, một lúc sau, hắn nói nhỏ bên tai nàng: “Yên Nhi, sinh con cho ta đi.” Nàng khẽ giật mình, nhớ tới hắn vừa mới ăn cơm cùng Nhan Hương: “Không phải là người không có con, người trong lòng của người đang mang thai con của người đấy thôi.” Lê Hiên bịt kín miệng nàng: “Về sau không được nói những lời này trước mặt ta, ta chỉ cần con của nàng.” “Người cũng nói như vậy trước mặt nàng ta sao?” Tuyết Yên hỏi lại.
Cuối cùng Lê Hiên cũng giận, hắn kéo nàng dậy, dùng sức nắm cằm của nàng: “Tuyết Yên, nàng đừng khảo nghiệm kiên nhẫn của trãm! Cút!” Hắn đẩy nàng xuống cạnh giường, đầu chúi xuống mép giường, rầm một tiếng, cả hai người đều giật mình.
Nàng đứng lên, không nói hai lời, nắm lấy áo choàng của mình khoác lên người, cứ thế đi ra ngoài.
Lê Hiên đưa tay muốn bắt lấy nàng nhưng không bắt được. Tuyết Yên đi tới cửa, choáng váng một trận, nàng hoảng hốt đưa tay bám lấy khung cửa, chậm rãi trượt xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Lê Hiên ôm nàng lay nàng: “Nàng đừng giả bộ! Đứng lên, đừng giả bộ nữa!” Sắc mặt Tuyết Yên tái nhợt, nàng nhắm chặt hai mắt.
Lê Hiên kinh hãi: ‘Dương Thụ, mau tìm ngự y!” Một loạt ngự y quỳ trong Lâm Hoa điện, trên mặt ai nấy đều mang ý cười nhìn Hoàng thượng. Nến đỏ nhấp nháy, càng khiến mặt người ta phủ một Tầng vui mừng.
Tuyết Yên tỉnh lại nhìn thấy Lê Hiên nhìn nàng chằm chằm, giật mình: “Thiếp sao vậy, mác bệnh nan y sao?” “Yên Nhi, không được nói lung tung!” Giọng Lê Hiên dịu dàng như nước, tay khẽ vuốt mặt Tuyết Yên, dường như nữ tử trước mắt là trân bảo hiếm thấy. Tuyết Yên lại giật mình.
“Chúc mừng Yên phi nương nương, nương nương có tin mừng rồi!” Cố ngự y phía trước cười nói.
“Có tin mừng? Ta sao?” Vẻ mặt Tuyết Yên ngơ ngác.
“Đúng vậy, Yên Nhi, chúng ta có con rồi, vừa hơn một tháng.” Lê Hiên nghiêm túc nhìn nàng.
Tuyết Yên nhớ ra, là đêm nàng vừa hồi cung.
Nàng đặt hai tay lên bụng, không khỏi cảm thán, vậy mà nơi này lại có một đứa bé.
“Dương Thụ, thưởng cho mỗi ngự y ở đây năm trăm tiện thưởng, truyền ý chỉ của trãm, thưởng bổng lộc gấp bội cho nô tỳ, nội thị ở Vong Ưu cung!” Dương Thụ vui sướng hài lòng lãnh chỉ.
Hắn không ngờ Yên phi mang thai, Hoàng thượng sẽ vui mừng như thế. Lúc Ý quý phi mang thai cũng không thấy Hoàng thượng như vậy.
Hoàng thượng ôm Tuyết Yên vào lòng, đút từng miếng canh sâm cho nàng. Nàng uống một ngụm, hắn liền hôn lên trán nàng một chút. Dương Thụ cũng không biết nên để mắt ở đâu.
Duệ vương từ trong cung trở lại phủ Duệ vương, đi thẳng đến phòng của Trân Châu.
Trân Châu nặng nề nghiêng người trên giường, nhằm mắt lại.
Nàng nghe thấy Ngọc Khiết hô Vương gia, biết hắn cuối cùng cũng trở về.
“Phu nhân thế nào rồi?” Giọng nói của Duệ vương lạnh lùng bình thản, dường như đang hỏi người không liên quan.
“Bẩm Vương gia, hôm nay Yên phi nương nương tới giúp Nhị phu nhân khám bệnh, uống thuốc, †rước khi ăn cơm phu nhân ngủ một lát; đã đỡ một chút.” Ngọc Khiết trả lời.
Trân Châu mở to mắt, chống tay muốn ngồi dậy.
Duệ vương ngăn cản nàng ấy: “Nếu không có chuyện gì thì không cần đứng lên, nghỉ ngơi thật tốt đi. Có điều, Thẩm Trân Châu, tuy nàng có giao hảo với Yên phi, nhưng xưa nay bản vương chán ghét người có chuyện gì cũng muốn cáo trạng, dù sao nàng cũng là trắc phi của bản vương, hay là nàng cho rằng nàng ta có thể bảo vệ nàng cả đời?” Duệ vương nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!