Lê Hiện nhìn Tử Vi chằm chằm, không nói lời nào, khi tất cả chứng cứ hướng về một người, hắn càng phải mở to hai mắt, Lê Hiên âm thầm tự nhủ.
Nhưng Tử Vi có động cơ, nàng là công chúa Bắc Di, giết tiểu hoàng tử để báo thù cho Tân Đạt Nhĩ cũng không phải là không thể. Thế nhưng nàng sẽ làm thế sao?
Lê Hiên nói: “Nàng về trước đi.”
Cố Phàm dẫn Lưu Tuệ đi vào.
Lưu Tuệ nhìn thấy Lê Hiên đích thân ngồi ở đó, trong lòng không khỏi đau khổ: “Hoàng thượng, người hãy nén bi thương.”
Lê Hiện nói: “Tuệ quý phi, bọn Duệ vương muốn hỏi vài câu, tất cả những người tiếp xúc với tiểu hoàng tử đều phải hỏi.”
Duệ vương nói: “Cung nữ hầu hạ tiểu hoàng tử nói, là quý phi nương nương nói cho bọn họ rằng cây táo bên kia kết rất nhiều táo, nhìn thấy mọi người đều đihái táo, bọn họ mới dẫn tiểu hoàng tử qua, là thế phải không?”
Lưu Tuệ gật đầu: “Không sai, bản cung nhìn thấy Hoàng thượng thích uống nước táo công chúa Tử Vi làm, đằng sau lãnh cung có mấy cây táo, rất nhiều táo không có người hái, bản cung mới dẫn mọi người đi hái, cung nữ khác trông thấy, mọi người cũng nhao nhao qua đó. Tiểu hoàng tử muốn ăn táo tươi, chủ yếu là có thú vui. Bản cung mới bảo Huệ Hương dẫn Hoàng tử qua đó chơi một chút. Hơn nữa, bản cung vô cùng thích đứa bé này. Không biết ai nhẫn tâm như vậy.”
Lưu Tuệ nói rồi lại nổi lòng thương xót.
Nhìn có vẻ Lưu Tuệ không có động cơ.
Buổi tối, Duệ vương, Bạch Thiếu Đình và Nhiếp Lăng Hàn đến Cổ Hoa hiên, báo cáo vụ án với Hoàng thượng.
Căn cứ vào phân tích của bọn họ, mấy phi tần trong hậu cung cũng có khả năng.Lê Hiện nói: “Tuệ quý phi từng cầu xin trẫm cho nàng ấy nuôi dưỡng tiểu hoàng tử, trẫm không đồng ý. Nhưng nếu như Hoàng hậu mãi không tỉnh lại, trẫm sẽ đưa tiểu hoàng tử cho Tuệ quý phi nuôi dưỡng, Tuệ quý phi rất thông minh, nàng ấy sẽ không giết tiểu hoàng tử.”
Duệ vương nói: “Còn lại Đức phi, Tĩnh phi và Thanh phi. Đức phi bởi vì phụ thân mưu phản nên bị chém đầu cả nhà, mặc dù Hoàng thượng không giết nàng ta, không biết nàng ta có ghi hận trong lòng hay không.”
Bạch Thiếu Đình nhíu mày: “Bà già đập đầu chết kia rất khả nghi, thế nhưng theo điều tra, bà già kia không có người thân thiết, cũng không có người thân nào. Chứng cứ quan trọng bây giờ là những quả táo và thạch tín kia. Nếu như quả táo sớm được đặt ở đó, ai có thể chắc chắn tiểu hoàng tử nhất định sẽ đi qua nơi đó? Nhất định sẽ nhặt quả táo trên mặt đất rồi ăn? Chẳng lẽ không sợ người khác nhặt được sao?”
Nhiếp Lăng Hàn đột nhiên nói: “Vì saochỉ hoài nghi Đức phi, Tĩnh phi và Thanh phi? Còn có một người cũng cần phải tra thử.”
Duệ vương hỏi: “Còn có ai?”
“Nhan Hương.” Nhiếp Lăng Hàn lạnh nhạt nói.
Duệ vương biển sắc: “Sao có thể, đây chính là con của nàng ấy!”
Sau khi nói xong sắc mặt Duệ vương nặng nề, Nhan Hương từng giết chết con của chính mình, thai nhi hơn sáu tháng tuổi.
Lê Hiên nhíu mày hỏi Nhiếp Lăng Hàn: “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Nếu là tra án thì nên tra tất cả mọi người, có đôi khi, hung thủ thường núp ở trong những người nhìn có vẻ là không thể nhất.”
Lê Hiên nói: “Thiếu Đình, ngươi và Lăng Hàn đi hỏi Nhan Hương một chút đi.”
Nhan Hương vẫn bị nhốt trong Phươngcung, khi bị đưa vào phòng thẩm vấn, sắc mặt nàng ta trắng xanh, bờ môi bong một lớp da, dưới miệng rách một vết sâu.
Bạch Thiếu Đình cung kính đưa cho nàng ta một chén nước. Bạch Thiếu Đình là người Nhan Hương giới thiệu cho Lê Hiên, lúc ấy Nhan Hương không quen biết hắn, cũng là nghe người khác giới thiệu, tình cờ gặp một lần, Nhan Hương cảm thấy người này có chí lớn, hơn nữa văn võ song toàn, là một nhân tài, đúng lúc triều đình thiếu người, lúc này mới giới thiệu cho Lê Hiên.
Nhan Hương có ơn tri ngộ với Bạch Thiếu Đình.
Bạch Thiếu Đình: “Xin Ý phi nén bi thương, vi thần có mấy câu muốn thỉnh giáo nương nương”
Nhan Hương: “Hỏi đi.”
Bạch Thiếu Đình: “Nương nương thường xuyên gặp tiểu hoàng tử không? Thần nói là qua khe cửa.”Nhan Hương: “Gặp tổng cộng ba lần, là lúc nó đi ngang qua Phương cung, chỉ cần nghe thấy tiếng của nó, ta sẽ ghé vào khe cửa nhìn.”
Bạch Thiếu Đình: “Lần cuối cùng cũng là nghe thấy tiếng của tiểu hoàng tử nên nương nương mới thả chim thu hút tiểu hoàng tử sao?”
Nhan Hương: “Không phải, chim vẫn luôn hót. Là tiểu hoàng tử nghe thấy tiếng chim nên chạy tới.”
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Nhan Hương, đột nhiên hỏi: “Nương nương quen biết Tử Vi công chúa không?”
Nhan Hương sững sờ, chợt lắc đầu: “Không biết.”
Nhiếp Lăng Hàn: “Chẳng phải nương nương cũng từng thấy công chúa Tử Vi qua khe cửa sao?”
Nhan Hương nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Chỉ có Nhiếp nguyên soái mới cảm thấy hứng thú với nữ nhân như thế. Tại sao ta phải đi xem nàng ta?”Nhiếp Lăng Hàn cười: “Nương nương, ta cảm thấy hứng thú với loại nữ nhân nào? Người có dáng dấp giống Tuyết Yên sao?”
Nhan Hương biến sắc, không chủ động nói chuyện nữa, khi trả lời câu hỏi cũng vô cùng cẩn thận.
Hỏi Nhan Hương xong, sắc mặt Nhiếp Lăng Hàn nặng nề.
Bạch Thiếu Đình nhìn hắn: “Ngươi có suy nghĩ gì?”
Nhiếp Lăng Hàn nói.”Nhan Hương quá bình tĩnh. Con ruột chết, chẳng phải nàng ta nên phẫn nộ sao?”
Bạch Thiếu Đình thở dài thườn thượt một hơi.
Tử Vi bị gọi đến hỏi mấy câu, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có lẽ cái chết của tiểu hoàng tử thật sự liên quan đến nàng.
Nàng nhìn hai bình nước táo trên bàn mà Thanh phi đưa tới, không nhìn ra manh mối gì, nhớ ra Lưu Tuệ bảo nàng đi dạy bọn họ làm nước trái cây, bọn họ thật sự thân thiện như thế sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Phàm dẫn người đến đưa Tiểu Tỉnh đi, đến buổi trưa, Tử Vi cũng bị đưa đi, nhốt trong một gian phòng đơn độc. Bên ngoài có từng lớp thị vệ canh giữ.
Trên đường đi, Tử Vi hỏi Cố Phàm tại sao phải giam giữ nàng, Cổ Phàm nói lại có người nhìn thấy Tử Vi từng tới Phương cung trước khi tiểu hoàng tử xảy ra chuyện.
Buổi tối Lê Hiên tới Lâm Hoa điện, hắn mớm thuốc cho Tuyết Yên như thường lệ, ôm nàng trước người.
Tử Vi lệnh trước ngực nàng lóe ra ánh sáng ôn hòa.
Hắn nhìn gương mặt không chút hồng hào của Tuyết Yên, rúc đầu vào sâu trong cổ nàng, thấp giọng hỏi: “Yên Nhi, chừng nào thì nàng mới tỉnh lại? Nói cho trẫm biết, rốt cuộc là ai hại chết An Nhi? Rốt cuộc trẫm có nên tin tưởngnàng ấy hay không?”
Những mưa tên gió đao trong cung còn phức tạp hơn nhiều so với chiến trường, trước kia hắn xem thường đấu đá trong cung, cho rằng mình có thể khống chế tất cả, do vậy mới mất đi Tuyết Yên.
Tử Vi bị nhốt trong phòng hai ngày, không có ai đến tra hỏi nàng, nhưng cũng không thả nàng đi, bọn thị vệ hầu hạ nàng ăn uống đầy đủ, không có ai làm khó nàng.
Buổi tối, cửa mở ra, Tử Vi ngẩng đầu, nhìn thấy Lê Hiên đứng ở đó. Hắn mặc y phục màu đen, thêu rồng bay vàng rực, kim tuyến tỏa sáng lập loè dưới ánh nến, Tử Vi nhìn thấy hắn gầy đi rất nhiều.
Lê Hiện phất phất tay, bọn thị vệ lui ra phía sau mấy bước, Tử Vi đứng lên, Lê Hiên nhìn nàng: “Nàng có gì muốn nói không?”
Tử Vi nói: “Không có.”
Lê Hiện: “Nàng không hỏi tại sao ta lạinhốt nàng sao?”
Tử Vi: “Ta tin tưởng Bạch đại ca và sư huynh của ta.”
Lê Hiên nhướng lông mày lên: “Nàng không tin trẫm?”
Tử Vi cười: “Chẳng phải Hoàng thượng cũng tin tưởng Bạch đại ca và sư huynh của ta sao? Tin tưởng bọn họ cũng là tin tưởng Hoàng thượng mà.”
Lê Hiên nói: “Miệng lưỡi nàng quả là sắc bén.”
Tử Vi nói: “Chắc chắn Hoàng thượng hiểu ta sẽ không hại tiểu hoàng tử. Nếu như ta hại chết tiểu hoàng tử bởi vì thù hận đất nước, vì sao ta còn muốn cứu Hoàng thượng? Có điều nhiều chứng cớ hướng vào ta như vậy chứng tỏ ta đang uy hiếp đến người khác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!