Chương 274
Tử Vi nhìn con trai như đang nằm mơ, nhớ lại từng chuyện trước kia, như đã trôi qua cực kỳ lâu, thật ra còn chưa tới một năm. Nếu như hắn cũng ở đây thì tốt biết bao. Tử Vi thở dài.
Tử Vi tự mình nấu mấy món thức ăn, làm bánh Trung thu nhân hoa quế, trải qua tiệc đầy tháng của Lê Tử Kình với Mạnh đại phu và Tiểu Tỉnh, thêm cả Trung thu.
Mạnh đại phu uống mấy chén rượu hồng, nằm trên ghế, đến tận khuya mới rời đi.
Khi rời đi Mạnh đại phu nói hai ngày sau sẽ lại tới, nhưng mà hai ngày trôi qua, Mạnh đại phu vẫn chưa đến.
Qua tiếp hai ngày cũng không gặp được Mạnh đại phu, trong lòng Tử Vi có chút bất an, trước nay Mạnh đại phu luôn nói là làm.
Nàng bảo Tiểu Tỉnh trông Lê Tử Kình, nàng muốn tới y quán của Mạnh đại phu xem sao.
Hôm sau Tử Vi xuất phát từ sớm, một canh giờ đã đến y quán của Mạnh đại phu.
Đi vào sân y quán của Mạnh gia, Tử Vi đã cảm thấy khác thường, bình thường y quán luôn có hai tiểu đồ đệ ra ra vào vào, hoặc là sẽ có bệnh nhân qua lại, bây giờ y quán vô cùng yên tĩnh.
Tử Vi chỉ cầm theo sáo ngắn và Thu Thủy kiếm, còn có độc dược đầy túi.
Vào nhà, bên trong không một bóng người.
“Có ai không?” Tử Vi đứng trong phòng hỏi một câu.
Một hồi sau, một tiểu đồ đệ của Mạnh đại phu chạy tới: “Chào phu nhân, Mạnh đại phu đi khám bệnh rồi.”
Tử Vi hơi sửng sốt, nàng biết đồ đệ này đang nói dối, Mạnh đại phu làm nghề y có đặc điểm là chưa từng đi khám bệnh tại nhà.
Tử Vi nhìn tiểu đồ đệ rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Nàng lén đi đến sân sau của y quán, ghé vào cửa sổ quả nhiên nhìn thấy Mạnh đại phu ngồi đó, đứng phía sau là hai nam nhân cầm kiếm sắc trong tay.
Thì ra bà ấy bị ép buộc.
Một nam tử nằm trên giường, trên đầu trước ngực quấn đầy băng vải, nằm đó không nhúc nhích. Mạnh đại phu đang kiểm tra cho tên đó.
Mạnh đại phu nhìn người đó, nói với người bên cạnh: “Hôm nay hắn mà không tỉnh lại thì ta cũng hết cách.”
Nam tử gầy gò bên cạnh nói: “Ngươi không cứu sống được ngài ấy, ta sẽ giết ngươi!”
Mạnh đại phu nhìn hắn ta: “Ta là thầy thuốc, không phải thần tiên! Ngươi giết ta cũng vô dụng thôi!”
Nam tử kia sụp đổ, quỳ xuống: “Đại phu, cầu người nhất định phải cứu ngài ấy, trước kia người đã cứu ngài ấy một lần rồi! Lần này nhất định có thể được! Chỉ cần có thể cứu sống hẳn, người muốn gì cũng được
Mạnh đại phu cười khổ: “Ta là thầy thuốc, đương nhiên sẽ nghĩ cách cứu hắn, nhưng loại độc này của hắn…” Bà ấy đột nhiên nghĩ đến Tuyết Yên, người đang dùng tên giả là Tử Vi, có lẽ có thể cứu hắn. Bà cân nhắc một phen, cảm thấy đừng nên liên lụy đến nàng thì hơn, huống chi vừa rồi bà đã bảo tiểu đồ đệ đuôi nàng đi.
Tử Vi thấy nam tử quỳ trên đất hơi quen mặt, nhất thời suy nghĩ xem đã gặp ở đâu.
Nàng muốn nhìn qua nam tử nằm trên giường, không ngờ trên khuôn mặt nam tử đó quấn quá nhiều băng, không sao nhìn rõ được.
Tử Vi đang mải nhìn, đột nhiên phát hiện trong phòng thiếu mất một người, nàng bỗng nhiên rút con dao trên chân ra, mũi kiếm lạnh buốt đã đặt trên cổ nàng.
Tay trái Tử Vi thò vào túi, nàng chỉ cần vung thuốc độc ra, người sau lưng nàng sẽ lập tức té xỉu, nàng hơi do dự, không hạ độc, nàng muốn vào phòng nhìn xem người trên giường là ai.
Tử Vi bị áp giải vào phòng.
Người kia tịch thu con dao trong tay nàng, hắn ta nhìn thấy con dao, đột nhiên biến sắc: “Ngươi là ai, sao người lại có đồ của chủ tử bọn ta?”
Người còn lại trong phòng cũng nhìn thấy con dao: “Không sai, đây là đồ của chủ tử bọn ta, ngươi là ai?”
Mạnh đại phu nhìn thấy Tử Vi đi đến, thở dài: “Ta biết phu nhân sẽ không dễ rời đi mà. Phu nhân lo lắng đúng không, ta cũng không có cách nào thông báo cho phu nhân được. Khiến phu nhân cũng mạo hiểm…”
Tử Vi nói: “Bà như người thân của ta, bà gặp phiền phức sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Tử Vi thấy bọn họ biết con dao đó, trong nháy mắt nhớ ra người cầm kiếm vừa rồi là ai, người đó tên Hạ Siêu, là thị vệ thân cận của quốc vương nước Nam Chiêu – Tư Mã Huy. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Tử Vi nói: “Chẳng lẽ người trên giường này là?”
Nàng nhìn Hạ Siêu.
Hạ Siêu vẫn đang quan sát nàng.
Tử Vi nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không hại các người đầu. Các người thả ta ra, có lẽ ta có thể cứu hắn.”
“Con dao này của người từ đâu ra?” Hạ Siêu vẫn không buông tay.
Tử Vi nói: “Là người khác tặng”
“Ai, ai tặng cho ngươi?”
Tử Vi nhìn hắn ta: “Ngươi muốn biết ai cho ta con dao này hay muốn cứu chủ tử của các ngươi?”
Hạ Siêu buông tay.
Tử Vi đi lên, gỡ lớp băng dày, thấy rõ người đó chính là Tư Mã Huy.
Tử Vi rất rõ quan hệ của Tư Mã Huy và Nhiếp Lăng Hàn.
Nàng đưa tay dò mạch đập của hắn, quay người hỏi Hạ Siêu: “Ngươi nói cho ta hắn bị thương ở đầu trước đi.”
Hạ Siêu nói: “Cứu người còn cần biết bị thương ở đâu sao?”
“Đương nhiên. Bởi vì hắn chẳng những bị thương, còn trúng độc. Qua hôm nay, độc này vào tâm mạch sẽ rất khó chữa khỏi.”
Hạ Siêu nói: “Nói như vậy cô nương có thể chữa độc này?”
Tử Vi nói: “Ta có thể thử một lần, nhưng ta cần biết trúng độc ở đâu.”
Hạ Siêu nhìn bên cạnh người, còn đang do dự.
“Là ở Vân thành sao?” Tử Vi hỏi.
Hạ Siêu gật đầu.
“Trong cung?”
Hạ Siêu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Sao cô nương biết?”
Tử Vi nói: “Thân phận của hắn cao quý, lại bị thương nặng như vậy, lại trốn ở đây khám bệnh, vậy khẳng định vết thương trên người hắn không đơn giản. Không giấu hai vị, ta là bạn của chủ tử hai người, con dao này là hắn cho ta, thế nhưng theo ta được biết, chủ tử các người quan hệ với không ít chủ tử trong cung, tại sao có thể như vậy?”
Hạ Siêu mừng rỡ nhìn Tử Vi: “Đã như vậy, tình huống cụ thể chờ chủ tử tỉnh lại rồi tự mình nói với cô nương đi, xin cô nương hãy cứu lấy chủ tử của bọn ta.”
Tử Vi nói: “Các ngươi thả vị đại phu này đi, yên tâm, nàng sẽ không đi mật báo đâu. Ta cần sự giúp đỡ của nàng.”
Hạ Siêu buông Mạnh đại phu ra.
Tử Vi nhìn ra Tư Mã Huy trúng độc Lưỡng Nhật Hoan, lúc trước Nhan Hương từng dùng, ở trong trận chiến Tuyết thành, Nhan Hương cho Tiêu Nhạn Quy, Tiêu Nhạn Quy hạ độc đám Lê Hiền Nhiếp Lăng Hàn. Loại thuốc này không có phản ứng ngay lúc đó, hai ngày sau mới phát độc.
Tử Vi nhờ Mạnh đại phu chuẩn bị thuốc nàng cần dùng. Nàng cho Tư Mã Huy uống.
Tư Mã Huy bị thương trên đầu, trước ngực trúng tên, trên cánh tay còn có vết đạo.
Nàng hỏi Hạ Siêu: “Vết thương trên người hắn là sao vậy, vì sao hai người lại không làm sao?”
Mặt Hạ Siêu lập tức đỏ lên, suýt nữa bật khóc: “Bọn ta trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch, chủ tử ngủ thiếp đi trong phòng, bọn ta nghe thấy động tĩnh đi ra ngoài, không ngờ lúc đó chủ tử phát tác độc tính, toàn thân bất lực, chờ lúc chúng ta trở về, chủ tử đã bị bị thương thành như này!”
“Là ai hại các ngươi?”
“Còn có thể là ai!” Mời đọc truyện trên truyen99.vip
“Hạ Siêu!” Hạ siêu vừa định nói, người bên cạnh ngăn hắn ta lại.
Tử Vi không hỏi nữa, xem ra, Nhiếp Lăng Hàn muốn thu phục nước Nam Chiêu sao?
Lúc nước Nam Chiêu và Đại Hưng lập minh ước là Lê Hiên và Tư Mã Huy còn sống sẽ không phát động chiến tranh, bây giờ Lê Hiện đã không còn là Hoàng đế Đại Hưng, hơn nữa còn đã chết.
Xem ra lúc đó, Nhiếp Lăng Hàn đã tính toán cả rồi.
Hắn cũng muốn giết Tư Mã Huy, trực tiếp chiếm nước Nam Chiêu? Không ngờ Tư Mã Huy chạy tới núi Tử Vi, Tư Mã Huy đã từng tới núi Tử Vi một lần, cũng là Mạnh đại phu cứu được hắn.
Bây giờ, bản thân hắn bị thương nặng, còn nhớ đến núi Tử Vi.
Tử Vi tìm cơ hội gửi tín hiệu bình an cho Tiểu Tỉnh, để nàng ấy không phải lo.
Mạnh đại phu đã xử lý vết thương ngoài của Tư Mã Huy, không bị thương đến căn bản. Chỉ cần giải độc, hắn sẽ tự nhiên tỉnh lại.
Gần đến buổi trưa, Tử Vi đang thu dọn dược liệu với Mạnh đại phu, Tư Mã Huy rên một tiếng, tỉnh lại.
Hắn mở đôi mắt hẹp dài, nghi hoặc nhìn Tử Vi và Mạnh đại phu.
Hạ Siêu nhìn thấy hắn tỉnh lại, lập tức nhào tới: “Chủ tử! Cuối cùng ngài cũng tỉnh!”
Dường như Tư Mã Huy đã hiểu ra mình xảy ra chuyện gì, hắn muốn ngồi dậy, Tử Vi ngăn hắn lại: “Độc trên người người vừa mới được loại bỏ xong, bây giờ chắc cả người không có sức, đừng cử động, nghỉ ngơi nửa ngày mới được. Huống chi, trên người người còn có vết thương ngoài nữa.”
“Cô là ai?” Tư Mã Huy cảnh giác hỏi.
Hạ Siêu nói: “Nàng cứu được ngài đó. Có điều nàng nói nàng là bạn cũ của ngài! Chủ tử không biết nàng sao?”
Tư Mã Huy nhìn Tử Vi: “Xin hỏi cô nương là vị nào?”
Tử Vi không biết rốt cuộc hắn và Nhiếp Lăng Hàn xảy ra chuyện gì, nàng muốn Tư Mã Huy tin tưởng nàng, bèn cầm con dao nói: “Bạn ta cho ta thứ này, nàng ấy nói, nàng ấy là bạn tốt của chủ nhân con dao này, tùy tùng của người nói con dao này vốn là của ngươi…”
Tư Mã Huy cầm lấy con dao nhìn, hơi híp mắt: “Không sai, đây là đồ của ta, ta đưa cho một vị hồng nhan tri kỷ. Cô là bạn của nàng? Dung mạo của cô hơi giống nàng đấy.”
Nhắc đến Tuyết Yên, hắn nhớ tới nữ tử vừa là truyền kỳ vừa đáng thương.
“Phải, bọn ta là bạn rất thân.” Tử Vi nói.
Hắn đưa con dao cho Tử Vi: “Nàng đã đưa cho người thì là đồ của ngươi. Cảm ơn người đã cứu ta.”
Tử Vi hỏi hắn: “Ai khiến người bị thương vậy?”
Tư Mã Huy nhìn nàng: “Cô nương không cần biết, biết quá nhiều cũng vô ích với cô.”
Hắn giãy giụa muốn đứng lên: “Bọn ta tìm cơ hội rời đi thôi, ở lại đây sẽ liên lụy đến cô mất.”
Tử Vi nói: “Có người đang đuổi giết các ngươi sao?”
Hắn nhìn Tử Vi, không trả lời.
“Cơ thể người như này, ít nhất phải năm ngày sau mới hoạt động được, ngươi ra ngoài như này, rất khó đi xa.” Tử Vi nói.
Tư Mã Huy nghiêm túc nhìn Tử Vi: “Cô đã cứu bọn ta, bọn ta rất biết ơn, những cái khác, cô nương không cần quan tâm.” Hắn đứng đó, băng vải trắng quấn trên đầu rất chói mắt: “Có thể đổi cái này thành màu đen không?”
Tử Vi gật đầu: “Có thể ”
Tư Mã Huy khăng khăng muốn đi.
Tử Vi đột nhiên hỏi hắn: “Đã có kẻ gây khó với các ngươi, vì sao không báo quan? Có lẽ bọn họ sẽ giúp bọn ngươi đấy.”
Tư Mã Huy nói: “Nhờ cô nương giúp đổi bằng vải màu trắng thành màu đen.” Hắn không trả lời Tử Vi.
Tư Mã Huy mãi không nói rõ là ai đang đuổi giết hắn, Tử Vi biết hắn không tin nàng.
Nơi xa có tiếng vó ngựa truyền đến. Tử Vi nhìn thấy Tư Mã Huy biến sắc.
Tiểu đồ đệ của Mạnh đại phu vội vàng chạy vào: “Sư phụ, có quan binh tới.”
Mạnh đại phu nhìn Tử Vi.
Tử Vi nói: “Ta biết một chỗ có thể ẩn nấp tạm thời, không biết mọi người có cần tránh quan binh hay không?”
Rốt cục Tư Mã Huy cũng nói: “Bọn ta không muốn để quan binh nhìn thấy.”
Tử Vi vừa định dẫn bọn họ ra ngoài, đã không còn kịp rồi.
Bốn binh sĩ cưỡi ngựa đã đến cổng, bọn họ xuống ngựa, buộc ngựa vào cây trước cổng, đi vào.
Tư Mã Huy và hai tùy tùng đã rút kiếm.
Mạnh đại phu mặt không biểu cảm nhìn bọn họ nói: “Chỗ ta là nơi cứu người, không phải nơi giết người, các người đừng hành động quá khách, người nằm xuống che mặt đi, ta ra ngoài xem sao.”
Mạnh đại phu vừa ra ngoài, bốn người kia đã đi đến.
Trong tay người đi đầu cầm tấm hình người: “Lão đại phu có từng nhìn thấy người này không?”
Mạnh đại phu nhìn qua, lắc đầu.
“Chỗ ta vắng vẻ như thế, làm sao những người này đến đây được.”
“Vào xem đi!” Một quan binh nói rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, một nam nhân đầu quấn khăn anh hùng màu đen ngồi bên giường, trong ngực ôm một nữ nhân, hình như bị bệnh rất nặng, nam nhân một mực dùng khăn lau mặt cho nàng.
Trong phòng có mùi lạ khiến người ta buồn nôn, như có ai vừa nôn xong.
Nữ nhân vừa ho khan vừa giãy giụa ngồi dậy, hình như lại buồn nôn.
Mạnh đại phu thấy vậy vội nói: “Các đại nhân, vị phu nhân này bị bệnh truyền nhiễm, mọi người…
Cửa bị đóng lại, bốn quan binh bỏ đi.
Tử Vi đứng lên, hai tên thị vệ bò vào từ cửa sổ phía sau.
Mạnh đại phụ nói với Tư Mã Huy: “Chân dung đó rất giống ngươi, bây giờ người khỏe rồi thì rời khỏi nơi này đi. Ta sẽ không báo cáo ngươi, ngươi cũng đừng liên lụy đến ta.”
Tư Mã Huy gật đầu nói: “Tốt!”
Tử Vi hỏi: “Vì sao quan phủ truy nã ngươi?”
Tư Mã Huy nhìn Tử Vi, ánh sáng trong mắt càng lúc càng lạnh, Tử Vi thấy sát ý.
Bây giờ Tử Vi chỉ muốn biết chân tướng, nếu là Nhiếp Lăng Hàn muốn giết hắn, như vậy Tư Mã Huy chính là bạn của nàng.
Tử Vi vội nói: “Ta và Tuyết Yên là bạn bè vô cùng tốt, nếu như người tin nàng, người hoàn toàn có thể tin ta. Ta cảm giác bây giờ các người ra ngoài rất dễ bị bắt.”
Tư Mã Huy nói: “Ngọn núi này có rất nhiều nơi có thể dung thân, không phiền đến cô nương, ta không muốn liên lụy đến mọi người.”
Tử Vi không ngờ Tư Mã Huy cẩn thận như vậy.
Nàng lựa chọn im lặng, nhìn Mạnh đại phu rồi nói: “Mạnh đại phu, ta cũng phải đi rồi.”
Mạnh đại phu gật đầu: “Đi nhanh đi.”
Nàng nhẹ gật đầu với Tư Mã Huy, quay người rời đi.
Tư Mã Huy ra hiệu cho hai tùy tùng, lặng lẽ đi theo sau lưng Tử Vi.
Đã gần đến buổi trưa, núi Tử Vi cuối thu như một bức họa, hoa cúc sắc tím đã nở đầy dốc núi, Tử Vi không kìm được hái một bó, mùi thơm nồng nàn nơi đầu ngón tay.
Tử Vi nhìn đỉnh núi sương mù mông lung, xuyên qua hang núi trước mặt là đến núi rắn. Nàng thả rất nhiều rắn quanh hang núi.
Nàng vờ như hái hia quay đầu nhìn thoáng qua, đáy lòng cười thầm, còn muốn theo dõi ta à! Không biết ta mới xuất thân là kẻ săn thú ư!
Tử Vi cầm sáo ngắn đặt bên môi thổi.
Bảy con rắn vàng to cỡ miệng bát uốn éo bò tới. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Tử Vi chơi đùa với bọn chúng, nhìn bọn chúng nhảy múa, quấn quít.
Tư Mã Huy đang nhìn đến ngơ ngác, mấy con rắn kia đột nhiên lao về phía bọn họ, ngẩng cao đầu, thè lưỡi.
Hai tùy tùng bị dọa đến kêu lên, Tử Vi cười ha ha.
Tư Mã Huy đứng lên: “Cô nương đừng trêu bọn ta nữa.”
“Nói đi, vì sao lại đi theo ta?” Tử Vi hỏi.
Tư Mã Huy nhìn nàng: “Rốt cuộc cô là ai? Vừa rồi có giả bệnh ở y quán, khi ta ôm cô, thấy được Thu Thủy kiếm bên hông cô. Thanh kiếm này là của Tuyết Yên, về sau nghe nói Lê Hiên ban thưởng Thu Thủy kiếm cho công chúa Bắc Di hắn chuẩn bị cưới -Tân Tử Vi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!