Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phù Sinh Thác Hai Kiếp Thâm Tình Full

Chương 286

Tả Lãng trở tay kéo Tử Vi lên, bảo vệ sau lưng.

Dứt mưa tên, những người trộm ngựa kia đã không thấy tăm hơi.

Tả Lãng đánh giá Tử Vi: “Vừa rồi nhờ có cô, cũng coi như cô cứu ta một mạng! Ngươi vẫn trượng nghĩa như thế. Có điều y phục của cô đều bẩn rồi!”

Tử Vi cười hì hì: “Vậy người đền cho ta đi! Ta chỉ cảm thấy, mặc dù ngựa quan trọng, nhưng không quan trọng bằng mạng. Ta là người rất luyến tiếc mạng sống.”

Tả Lãng cười: Cô nói đúng. Có vẻ những tên trộm ngựa kia đã sớm lên kế hoạch rồi! Có người trộm, có người nhận, còn có người cản. Đi thôi, trước tiên thế này đã, yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra xem là ai trộm bảo mã của ta!”

Hắn vỗ bùn đất trên người, quay đầu ngựa lại, đưa tay về phía Tử Vi: “Đi theo ta đi, ta tặng cô một con bảo mã “

Tử Vi vui vẻ đồng ý, phi người lên ngựa của Tả Lãng: “Đến nhà ngươi à?” Tử Vi hỏi.

“Đúng vậy.” Bờ môi Tả Lãng rất mỏng, miệng cũng không lớn, khóe miệng dài nhỏ, hơi hơi nhếch lên, nhìn nghiêm túc nhưng lại chứa ý cười. Ngũ quan không ưa nhìn, nhưng nhìn tổng thể lại rất thuận mắt, nốt ruồi ở đuôi lông mày và chóp mũi khiến mặt hắn làm cho người ta gặp qua thì sẽ không quên được.

Tử Vi hơi khẩn trương, lập tức chỉnh lại mũ màn trưởng siết trong tay đã biến hình rồi đội lên đầu. Vành mũ cọ vào mũi Tả Lãng, hắn cười cười: “Cô lấy chồng rồi à?”

Tử Vi nói: “Đúng vậy.”

Tả Lãng hơi híp mắt nhỏ lại: “Cô có quan hệ gì với hoàng đế trước của Đại Hưng Lê Hiên, còn có hoàng đế hiện tại Nhiếp Lăng Hàn?”

Tử Vi nghe hắn nói như vậy, trong lòng giật mình, vừa định nhảy xuống ngựa thì bị hắn giơ tay đè xuống ngựa. “Hôm đó, ta nghe người kia tự xưng là trầm, hắn là Nhiếp Lăng Hàn. Mà hai người cô giúp chạy trốn là người của Lê Hiền. Tên cô là Tử Vi.” Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói, giống như là đang giải thích với Tử Vi, lại như đang nói một mình.

Tử Vi không trả lời hắn, hỏi lại hắn: “Vì sao ngươi lại đi lục địa Bắc Hoang? Còn hiểu biết Đại Hưng như thế?”

“Ta nói rồi, ta làm ăn về ngựa.” Tuấn mã của Tả Lãng màu đen anh tuấn cao lớn, toàn thân bóng loáng.

“Ngươi bán bảo mã cho ai? Nhiếp Lăng Hàn hay là Lê Hiền?”

“Ai trả giá cả cao thì bản cho người đó.” Tả Lãng nói.

Tử Vi biết hắn không nói thật. Nàng cũng không sợ hắn đi đến chỗ Nhiếp Lăng Hàn mật báo. Nhiếp Lăng Hàn không giam được nàng. Đây là điểm khác biệt giữa hắn và Lê Hiên, Lê Hiên có thể giam được nàng là bởi vì chính nàng không muốn đi.

Chỉ cần Nhiếp Lăng Hàn không giết nàng, cho dù bắt được nàng, nàng vẫn có cách chạy trốn.

Bây giờ nỗi lo lắng duy nhất của nàng là con trai. Còn Lê Hiền, Tử Vi tin tưởng hắn còn sống, nàng tin tưởng hắn sẽ trở về.

“Ngươi đoán rất đúng, ta chính là Tử Vi.” Tử Vi thành thật trả lời. Nàng không muốn nói láo, nàng tin tưởng Tả Lãng đã biết nàng là ai. Hôm đó, Tả Lãng đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.

Tả Lãng nói: “Vì sao cô lại đến lục địa Triều Vân?”

Tử Vi nói: “Đương nhiên là chạy trốn”

Tả Lãng cười ha ha: “Cô nắm chắc nhé!” Hắn đột nhiên tăng tốc, bảo mã tung vó, chạy nhanh như gió.

Qua hội chùa núi Hương hối hả, lại đi về phía trước nửa canh giờ, đi vào một trang viên.

Trời tháng hai, nơi này lại một mảnh phồn hoa. Khắp nơi nở một loại hoa nhìn như hoa hướng dương, hoa màu trắng, cuống hoa màu đỏ, ra quả lại giống nho rừng màu tím. Từng cây thực vật khoe màu đua sắc. Ven đường, trước nhà, sau phòng, khe rãnh, khắp nơi đều mọc loại thực vật này.

Tả Lãng thấy Tử Vi vẫn đang ngó nhìn thì bèn xuống ngựa: “Loại thực vật này tên là cỏ tiêu, thời kỳ nở hoa của nó rất dài, nở từ bây giờ đến tận tháng mười một, ăn quả của nó sẽ trở nên thông minh. Hơn nữa chỉ có ở trang viên Cảnh Sơn.”

Tử Vi hái một chùm trái cây màu tím nhạt ăn thử, hương vị rất chua, giống như là vị quả mận. Chua đến nỗi Tử Vi không mở mắt ra được, ném quả còn lại vào người Tả Lãng: “Ngươi gạt ta! Khó ăn quá!”

Tả Lãng cười ha ha: “Cô không nghĩ thử xem, đây là thực vật sinh trưởng ở ven đường, nếu như ăn ngon còn có thể ở đây sao? Với trí thông minh của cô, ăn bao nhiêu quả của cỏ tiêu đoán chừng cũng vô dụng.”

Tử Vi biết mình bị Tả Lãng trêu chọc, có điều nàng rất thích núi đồi đầy ắp hoa và quả này. Làm cho lòng người trở nên mềm mại.

Khi sắp đến cửa lớn Tử Vi nói: “Tả Lãng, ta không muốn gặp người nhà ngươi, ta chỉ muốn đi chọn ngựa.”

Tả Lãng gật đầu: “Hiểu rồi.”

Tả Lãng dẫn nàng đi vào một cái sân nhỏ, bên trong cũng là một sân cỏ tiêu.

“Cô nghỉ ngơi ở đây trước đi, ta sai người chuẩn bị đồ ăn, ăn cơm xong ta dẫn cô đi chọn bảo mã.”

Tử Vi đồng ý.

Một lát sau có nha đầu bày đồ ăn phong phú lên, Tử Vi nhìn cả bàn đồ ăn đầy ắp thì chỉ muốn cười, bàn đồ ăn này vô cùng tinh xảo, giống như là bàn tiệc vậy, nhưng đĩa rất nhỏ, đĩa xấp xỉ đĩa của Đại Hưng.

Nàng nhìn thấy trong một cái đĩa màu trắng đặt một bông hoa cúc rất lớn, nhị hoa màu vàng, cánh hoa màu trắng, cực kì đẹp đẽ.

Tử Vi hỏi nha đầu hầu hạ bên cạnh: “Đây là hoa cúc sao?”

Nha đầu nói: “Không phải, đây là cỏ huân hoa, loài cỏ này mọc vào buổi sáng, buổi tối sẽ tàn, nhưng mùi hương thơm ngát, tốt cho não, công tử chúng ta cố ý dặn dò làm.”

Tử Vi hừ một tiếng: “Hắn mới cần tốt cho não ấy!” Nàng cầm lấy đũa gắp cỏ huân hoa rồi nếm thử, quả thật mùi thơm ngát khắp miệng. Bàn đồ ăn này có rất ít thịt, thanh đạm ngon miệng, Tử Vi ăn rất vui vẻ.

Dùng xong bữa ăn, Tử Vi vẫn luôn đứng trong sân chờ Tả Lãng.

Qua tận một canh giờ, Tả Lãng mới vội vàng chạy tới.

Hắn thay một bộ trường sam màu xanh nhạt, đầu đội trầm quan bạch ngọc, thân thể như ngọc, phong thái sáng sủa. Vóc dáng hắn không cao lắm, bởi vì chân dài nên cũng có vẻ thẳng tắp.

Hắn nói với Tử Vi: “Phụ thân có một ít chuyện cần bàn giao nên tới chậm. Đi thôi, chúng ta đi chọn ngựa, vừa hay hai ngày nữa phải vào trong vương cung cống nạp ngựa, ta cũng muốn đi chọn một chút.”

Tử Vi nghe xong vội hỏi: “Đi vương cung cống ngựa? Vương cung nào?”

Tả Lãng nói: “Đương nhiên là vương cung của nước Triều Vân. Phần lớn bảo mã của trang viên Cảnh Sơn đều là đào tạo cho vương cung, hàng năm phải vào cổng cho vương cung.”

Tử Vi mừng rỡ trong lòng: “Đi Phồn thành à?”

“Đúng vậy.”

Tử Vi nói: “Công chúa nước Triều Vân tên là Hoa Nhan đúng không?”

Tả Lãng nhìn nàng: “Đúng vậy, cô biết công chúa à?” Tử Vi gật đầu: “Không biết. Nhưng ta biết một nữ nhân cũng tên Hoa Nhan, không biết có phải nàng ấy hay không. Tả Lãng, mấy ngày nữa đi vương cung có thể dẫn ta theo hay không?”

Tả Lãng nhìn nàng: “Cô tránh họa mới đến lục địa Triều Vân, ta cho rằng cô đừng đi loạn thì tốt hơn, đặc biệt là vương cung, bọn họ chú ý đến động tĩnh của mỗi lục địa, mỗi quốc gia, nói không chừng trong vương cung có người quen biết cô thì sao? Ngộ nhỡ công chúa quen biết cô, nàng ấy biết cô là đào phạm, bắt cô thì làm sao đây?” Tử Vi lườm hắn một cái: “Ai sẽ quen biết ta?”

Tả Lãng cười cười: “Cô có biết, Tử Vi đã là truyền thuyết dân gian, ngay cả lục địa Triều Vân cũng biết. Nói đi, cô mạo hiểm đi vương cung để làm gì?”

Tử Vi nói: “Ta chỉ hiếu kỳ muốn xem vương cung nước Triều Vân trông như thế nào.”

Tả Lãng liếc nàng một cái sâu xa rồi nói: “Được thôi. Cô chuẩn bị một chút đi, khi đi ta sẽ dẫn theo cô, ta đã sắp xếp người đi đón thị nữ của cô, trong khoảng thời gian này cô cứ ở lại đây đi, trang viên Cảnh Sơn an toàn hơn bên ngoài.”

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tử Vi, Tả Lãng cười cười: “Cô không tin ta sao? Yên tâm, mặc dù ta là một người làm ăn, nhưng không phải người hám lợi, huống chi cô còn cứu mạng ta, ta sẽ không hại cô, chẳng qua là cảm thấy hai nữ nhân các cô một mình bên ngoài, tóm lại không an toàn. Bây giờ lục địa Triều Vân rất rối ren, cũng không tốt hơn Đại Hưng là bao!”

Tử Vi gật đầu: “Không phải không tin, mà là không muốn quấy rầy ngươi, dù sao chúng ta cũng không quen lắm.”

Tả Lãng vỗ vỗ đầu nàng: “Được rồi, đừng già mồm. Chúng ta cũng coi như có duyên phận.”

Tả Lãng dẫn Tử Vi đi vào sân ngựa của bọn họ.

Lần đầu tiên Tử Vi nhìn thấy nhiều bảo mã như vậy, màu trắng, màu đen, màu nâu, còn có một con toàn thân đều là màu đen, đen bóng như voi ma-mút, cái đuôi và bốn móng lại là màu trắng.

“Ta muốn con ngựa này!” Tử Vi vừa liếc đã ung.

Tả Lãng nhìn: “Cô có mắt nhìn đấy, đây là một con ngựa đực, tên là Đạp Tuyết, mới ba tuổi, vừa trưởng thành, rất kiêu ngạo, không phải ai nó cũng cho cưỡi, cô thử trước xem sao”

Tử Vi không sợ ngựa mạnh mẽ, nàng và động vật có phương thức giao tiếp riêng của mình.

Tử Vi không lập tức cưỡi lên Đạp Tuyết mà dắt Đạp Tuyết chạy một vòng, vừa đi vừa thì thầm nói cái gì đó.

Lúc đầu Tả Lãng còn đi theo nàng, về sau thấy nàng và Đạp Tuyết ở chung hòa hợp, bèn ở phía sau nhìn theo.

Lúc này Tử Vi đã ra tay, một tay dắt Đạp Tuyết, một tay không ngừng sờ bụng và lưng nó, thậm chí còn ôm cổ ngựa.

Tả Lãng đứng lại, tiếp tục chọn ngựa cống, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn Tử Vi.

Một lát sau, phía trước truyền đến tiếng cười khanh khách và tiếng vó ngựa cộc cộc, Tả Lãng nhìn thấy Tử Vi đã cưỡi lên Đạp Tuyết.

Nàng chạy rất chậm, chạy vài vòng quanh Tả Lãng như để thị uy, mặt hơi ngước lên: “Thế nào, nó để cho ta cưỡi, ngươi nỡ cho ta không?”

Tả Lãng nhìn Tử Vi chằm chằm, ánh sáng trên mặt nữ nhân này đâm thẳng vào mắt người, đẹp khiến người ta mê muội. Hắn cười gật đầu: “Có gì mà không nỡ, cô ưng thì lấy đi. Tặng cô đó.”

Tử Vi rất vui mừng, cưỡi Đạp Tuyết chạy vài vòng quanh sân ngựa. Rất lâu rồi không thả lòng như thế. Buồn rầu trong lòng chậm rãi tràn ra, không khí cũng bắt đầu thơm ngọt.

Có lẽ là bởi vì đến quốc gia lạ lẫm, cảm thấy mọi chuyện trước kia thật xa xôi. Buổi tối, Tiểu Tỉnh được đón đi, hai người ở trong viện nhỏ của trang viên Cảnh Sơn.

Hai ngày sau, Tả Lãng tới. Tử Vi đang chải bờm cho Đạp Tuyết.

“Tử Vi, chuẩn bị một chút đi, ngày mai xuất phát đi Phồn thành.”

“Ngày mai đã đi rồi sao?”

Tả Lãng gật đầu: “Đúng vậy. Vừa nhận được ý chỉ phải đưa ngựa cống qua trước khi công chúa đính hôn.”

“Công chúa sắp đính hôn sao?” Tử Vi hỏi.

“Đúng vậy, gần đây thân thể của vương thượng bọn ta không tốt, hắn chỉ có một vị công chúa, không có vương tử, trong khoảng thời gian này đang chọn phò mã, vương thượng cũng phải sớm giải tỏa nỗi lòng, tìm một người tốt cho công chúa.” Tả Lãng nói.

“Chính là Hoa Nhan công chúa sao?” Tử Vi hỏi.

“Đúng vậy, nước Triều Vân chỉ có một vị công chúa, vương thượng không có con trai”

Tử Vi kinh ngạc: “Vậy sau này ai kế thừa vương vị?”

Tả Lãng nói: “Ở nước Triều Vân, nữ tử cũng có thể kế thừa vương vị, chỉ cần có năng lực. Điểm này không giống Đại Hưng của các cô.”

Tử Vi gật đầu: “Có nữ tử quả thực mạnh hơn nam tử.” Nàng hơi nhíu lông mày.

Trong lòng nàng luôn có cảm giác kỳ lạ.

Ở Thiện cốc trên núi Thanh Long, Lê Hiên gọi nữ nhân kia là Hoa Nhan, Hoa Nhan kia có phải Hoa Nhan này hay không? Lê Hiên rơi xuống vách núi, nàng ta cũng nhảy xuống theo, nàng ta là ai, vì sao lại nhảy xuống sườn núi theo Lê Hiên?

Nàng ta và Lê Hiên có quan hệ gì? Nàng nhớ tới trước khi quyết chiến với Nhiếp Lăng Hàn Lê Hiên nói chuyện với Hoa Nhan, hắn muốn Hoa Nhan quên hắn!

Có điều Tử Vi hiểu, nếu như nàng ta chính là Hoa Nhan kia, nàng ta còn sống, chắc chắn Lê Hiện vẫn còn sống.

Tử Vi lo lắng, lại có chút kích động, rất muốn nhìn thấy Hoa Nhan ngay lập tức.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Vi và Tiểu Tỉnh đóng vai thành nam, đi theo bên cạnh Tả Lãng. Vừa nhìn thấy đội kỵ mã này, Tử Vi lập tức giật mình.

Đội kỵ mã này có gần bốn trăm người, trên mỗi một con ngựa cưỡi một vệ sĩ, những vệ sĩ này là người Tả Lãng chọn ra chuyên hộ tổng bảo mã, mỗi một con ngựa đều mang giáp ngực và thân.

Phía trước, hai bên, đằng sau đội kỵ mã còn có vô số vệ sĩ, vây kín đội kỵ mã.

Tả Lãng cưỡi trên một con tuấn mã màu đen, bên trái là một nam tử tuổi không lớn cũng rất nghiêm túc, vị bên phải mặt mũi ôn hòa, trắng trẻo, không nói nhiều. Tả Lãng chỉ vị nam tử trẻ tuổi nghiêm túc kia rồi giới thiệu: “Đây là đệ đệ ta Tả Minh.” Nam tử ôm quyền chào Tử Vi.

Hắn lại chỉ vị nam tử trắng trẻo bên cạnh rồi giới thiệu: “Đây là thống lĩnh bảo vệ trang viên Cảnh Sơn Chu Du.” Chu Du gật đầu với Tử Vi.

“Tả Minh, Chu Du, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là bằng hữu ta Tử Vi và tùy tùng Tiểu Tỉnh của cô ấy.”

Tử Vi mặc trang phục cưỡi ngựa đầy túi màu tím sậm, tay cầm roi dài, trước ngực cài một cây sáo nhỏ, cưỡi trên Đạp Tuyết, uy phong lẫm liệt.

Tiểu Tỉnh cưỡi một con ngựa đỏ thẫm, người mặc khôi giáp nhẹ, theo sau lưng Tử Vi.

Lần này hộ tống bảo mã, Tả Lãng vô cùng cẩn thận. Bây giờ lục địa Triều Vân đã nổi sóng gió kể từ năm trước khi thân thể đại để có chuyện. Bảo mã của Tả gia cũng bị các thế lực dòm ngó.

Một đoàn người vung roi thúc ngựa, nhìn lại bụi đất tung bay.

Chạy một mạch tới tối, lúc chạng vạng tối đến một khách điểm tên “Lai Khách”, Tả Lãng không muốn ở khách điểm, chỉ bảo mọi người dùng bữa tối, bảo khách sạn cho ngựa ăn, nghỉ ngơi một chút, buổi tối phải tiếp tục đi đường.

Tả Lãng thấy Tử Vi gọi dẻ thịt dê, bèn hỏi nàng: “Cô rất thích ăn thịt sao?”

Tử Vi gật đầu: “Đúng vậy, không thịt không vui.”

Tả Lãng nói: “Thế nhưng cô không hề mập, cô bao nhiêu tuổi?”

Tử Vi nói: “Rất già. Ta quên mất mình bao nhiêu tuổi rồi.”

Tả Lãng cười nhạo: “Không muốn nói à? Ta hai mươi ba, cô nên gọi ta là đại ca.”

Tử Vi vừa gặm xiên dê vừa bĩu môi: “Ta thích gọi ngươi là Tả Lãng.

Tả Lãng bất lực: “Đến vương cung, ngươi nhất định phải gọi ta là đại ca. Còn nữa, đừng lộn xôn, có chuyện gì nhất định phải nói với ta.

Tử Vi gật đầu: “Tả Lãng, ta quên hỏi ngươi, người chuẩn bị đính hôn với công chúa là ai?”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận