Chương 336
Quân vương anh minh cùng chủ tướng đều bỏ vốn to đào tạo gián điệp, giúp bọn họ năm giữ điệm mâu chốt của địch.
Mấy người yên lặng tới gần vương cung của Tư Mã Huy, thay đổi quần áo cung nữ cùng thị vệ. Tử Vi mặc quần áo màu xanh nước biển, Hoa Nhan mặc đồ màu hồng nhạt.
Lê Hiên nói: “Nhớ kỹ một điều, bất luận cứu được Tư Mã Huy hay không, đều không được khiến mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiêm.”
“Hiểu rõ!”
“Hiêu rõ!”
Hai người cùng lên tiếng trả lời. Hai người các nàng đều là những người tham sóng, sao có thê dễ dàng mất mạng.
Tử Vi nói: “Ta đã ở chỗ này một thời gian, quen thuộc đường lối bên trong. Chàng phải cân thận.”
Lê Hiên gật đầu.
Một lát sau, một cửa hông nhỏ mở ra.
Bọn họ lập tức đi vào.
Mấy người vào cửa hông, Tử Vi dẫn Hoa Nhan đi thắng đến Nguyệt Tiên cung.
Nguyệt Tiên cung là cung điện của vương hậu Dương Minh Châu của Tư Mã Huy. Tử Vi muốn tìm nàng hỏi mấy câu xem xét tình huống.
Hoa Nhan nói: “Ngươi quen thuộc vương cung này, ngươi giả trang là một cung nữ thông minh, ta giả là kẻ ngốc, miễn cho các nảng nghi ngờ.”
Tử Vị nhìn nàng một cái, chợt hiểu rõ.
“Ta giúp ngươi mau chóng cứu Tư Mã Huy kia, ngươi có thê rời khỏi Lăng đại ca không?” Hoa Nhan đột nhiên hỏi.
Tử Vi cười nói: “Ngươi hỗ trợ là vì Lê Hiên, không phải vì ta, không cần nói điều kiện với ta.”
Hoa Nhan nói: “Ngươi không rời khỏi hắn, hắn sẽ không đi. Hắn cảm thấy có trách nhiệm với ngươi, nhưng đó không phải là yêu.”
Tử Vị nhìn Hoa Nhan, không khỏi thở dài, phảng phất như thấy được chính mình trước kia. Nàng không chán ghét Hoa Nhan, có lẽ bởi vì nàng ta đã cứu Lê Hiên, có lẽ bởi vì nàng ta không giống những nữ tử hậu cung khác, trong lòng quá mức âm u.
Hoa Nhan tuy không phải nữ tử lương thiện, nhưng cũng quang minh lỗi lạc.
“Ngươi cũng biết, ta đuổi theo Lê Hiên tam sinh tam thế*. Hắn là tất cả của ta. Ta rất tham lam, ta muốn làm người hắn yêu, không muốn hắn có đông đảo nữ nhân. Mãi đến khi hắn gặp chuyện trí mạng, ta đi tìm hắn, ta thấy ngươi ở đó, mà hắn, đã quên mất ta, khi đó ta mới hiểu được, tình yêu của ta, quá mức nhỏ bé, quá mức vô dụng.
Tình yêu đó của ta, là an ủi khi hắn thuận lợi, mà không giúp được khi hắn cần tới.”
*tam sinh tam thế: ba đời ba kiếp Hoa Nhan nói: “Chỉ cần hãn muốn, ta đều có thể cho hắn.”
Tử Vi cười: “Phải, ta cũng đã từng cho rằng như vậy. Nhìn thấy hắn và ngươi bên nhau, ta đã từng nghĩ sẽ rời khỏi hắn. Nhưng khi hắn khôi phục ký ức tới tìm ta, ta phát hiện ta làm không được. Hoa Nhan, tình yêu tốt nhất là lưỡng tình tương duyệt. Ta nghĩ, ta đã tìm được rồi, hiện tại hắn đối với ta không giống trước kia. Cho nên, ngươi vẫn nên an tâm trở lại đại lục Triêu Vân của ngươi đi, ta sẽ không nhường hắn cho ngươi. Tả Lãng rất tốt, ngươi phải quý trọng.”
Hoa Nhan trợn trắng cả mắt, “Ngươi nói nhiều như vậy ta cũng sẽ không giúp ngươi!”
Tử Vi không đề ý tới nàng: “Làm chính sự trước đi.”
Nàng nhìn thấy hoa mộc hương đang nở, hái xuống mấy cành, Hoa Nhan ngắt ba đóa ngọc lan trắng rất lớn.
Tử Vi ở đây khá lâu, nhưng chỉ đi qua mấy chỗ, cũng không quá quen thuộc vương cung này. Nàng mơ hồ nhớ lại phương hướng Nguyệt Tiên cung, đi về phía trước một hồi, nhìn thấy một loạt thị vệ đứng, trước công lớn, liền đi qua, quả thật là Nguyệt Tiên cung.
Thị vệ gác cửa thấy hai người các nàng, “Hai người các ngươi thực lạ mặt, tên gọi là gì?”
Tử Vi lập tức hướng bên trong hô lên: “Tiêu Dạ tỷ tỷ, Tiêu Dạ tỷ tỷ! Là chúng ta.”
“Câm miệng!” Thị vệ kêu lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!