Chương 397
Có lẽ Nhiếp Lăng Hàn sẽ tin tưởng, hắn đánh cuộc Nhiếp Lăng Hàn sẽ mạo hiểm.
Nhiếp Lăng Hàn cũng không có thời gian đi xác minh. Bởi vì ai cũng biết, nữ nhân đã rơi vào trong tay Kim Quang Triết hắn thì tuyệt đối sẽ không lưu đến ngày hôm sau.
Một chiêu này, quả thực hữu dụng, hắn đã vây khốn được Nhiếp Lăng Hàn.
Hắn vốn tưởng rằng, trong thành không có nước, Nhiệp Lăng Hàn chịu không nồi mười ngày. Không nghĩ tới một trận mưa to đã quầy rầy kế hoạch của hắn. Hắn còn muốn chờ thêm mắy ngày.
Bất quá hắn có thể chờ, hắn sở dĩ muốn đem Nhiếp Lăng Hàn vây chết ở Huyền thành, mà không phải trực tiếp tần công đi vào giết hắn, là bởi vì hắn phải dùng Nhiếp Lăng Hàn làm mồi dụ, dụ dỗ người của Nhiếp Lăng Hàn tới cứu hắn.
Đây là địa bàn của hắn, ở mỗi chỗ trên đường tới Huyền thành hắn đều bồ trí mai phục, chuẩn bị chặn giết cứu binh của Nhiếp Lăng Hàn.
Giữa tháng 8 đêm khuya, trăng sáng như mâm bạc.
Có ba bóng người nhanh chóng đi trước.
“Công chúa, phía trước chính là Tây Chu đại doanh.” Tiêu Ngũ nói khẽ với Tử Vi.
Tử Vi nhìn nơi xa chỉ chít người, quả thực đến ruôi bọ cũng không thê bay ral Bên trong Huyền thành một mảnh yên tĩnh, trên thành lâu có bóng người lờ mờ.
Vài người đi tìm hiểu vòng vây vây quanh Huyên thành, kết luận không có bât cứ cơ hội nào có thê vào thành.
Tử Vi nhìn ngọn núi Huyền sơn đen nhánh nói: “Huyên sơn, chúng ta trực tiệp đi Huyễn sơn.”
Vài người bò lên trên Huyền sơn, trên núi Huyền có một hương vị kỳ quái, như là hương vị thực vật bị đốt trọi.
Huyền sơn là ngọn núi Tử Vi nhìn thầy sạch sẽ nhất, trên núi trừ bỏ đá cục ra thì chính là cục đá, mấy cây tùng bách linh tỉnh cực lùn, cơ hồ là dán mặt đất. Người đi ở mặt trên, trừ bỏ những cục đá ra thì không có bắt cứ cái chỗ nào che giấu.
Vài người khom lưng đi tới phía trước, mới bò đến lưng chừng sườn núi thì đều đã sắp sáng, Tử Ví trong lòng sốt ruột, nêu ở trong bóng đêm không tìm được đường đi vào Huyền thành, thì ban ngày trên núi này, bọn họ căn bản không còn chỗ ấn thân!
Bóng đêm yên tĩnh, bên tai lại có tiếng thở dốc quỷ dị, Tử Vi đột nhiên ngâng đầu, trên một khối cự thạch phía trước có một nam nhân một thân hồng y đang ngồi.
Dưới ánh trăng, hắn dựa vào trên tảng đá, trong miệng chậm rãi nhai cái gì đó, khuôn mặt. nhỏ trắng như tuyết, tóc dài khoác trên vai như quỷ mị, giờ phút này hắn đang cười hì hì nhìn Tử Vi.
Tử Vi nhìn hắn, cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo nhè nhẹ thâm nhập đáy lòng, phía trước đúng là Kim Quang Triệt!
Ở chỗ này nhìn thấy hắn thì không phải tự tìm đường chêt sao?
“Mỹ nhân, ngươi sao giờ mới bò lên tới đây, bồn quân chờ ngươi thật lâu.” Hăn lười biêng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!