Chương 47 “Lão tứ, ném Thương Long lệnh qua đây, nếu không tính mạng chính phi và thứ phi của ngươi khó mà bảo toàn!” “Lê Hiên, không cần lo cho chúng ta!” Tuyết Yên không hề do dự mà rướn cổ về phía mũi kiếm của Hồ Phi, nàng không muốn Lê Hiên bị uy hiếp, nhưng nàng đã bị Hồ Phỉ khống chế. Trên cổ vẫn còn chảy máu.
Từ phía sau vang lên tiếng kiếm, cánh tay phải Hồ Phỉ tê cứng, tay trái hắn đỡ kiếm, đâm về phía Tuyết Yên, Tuyết Yên đã bị người khác đẩy ra ngoài! Đúng lúc đó, Lê Hiên và Tây Bắc Vương lao kiếm về phía Ninh vương và ba tên có dáng người gầy gầy.
Tuyết Yên đứng vững, ngẩng đầu nhìn lên, người cứu nàng là Nhiếp Lăng Hàn! “Sư huynh, sao huynh lại đến đây?” “Nghe nói có kẻ đến An Vương phủ bất muội, ta đến cứu muội!” Nhiếp Lăng Hàn nhẹ nhàng nói.
Lê Hiên đã cứu được Quan Duyệt. Hắn ôm chặt Quan Duyệt, để nàng phía sau hắn. Hắn luôn thích đặt đồ của mình phía sau người.
Sử thừa tướng được Điền Minh bảo vệ đưa đi truyền đội Thương Long.
Những người còn lại vây chặt lấy Ninh vương.
Ba tên gầy gò kia rất khó đối phó, mà đối phó với Hồ Phỉ còn khó hơn gấp bội.
Nhiếp Lăng Hàn nắm chặt tay Tuyết Yên, nhảy vù một cái đến trước người Hồ Phỉ và rút kiếm ra cùng hắn đánh một trận.
Lê Hiên gật đầu cảm ơn.
Tiếng kiếm vù vù, khiến mọi người ù đầu choáng †ai, Hồ Phỉ ngã xuống đất, bị cắt đứt gân cốt, nằm bất động trên Đại Điện.
Nhiếp Lăng Hàn đã lặng lẽ đứng bên cạnh Tuyết Yên.
“Tại sao huynh chỉ đánh Hồ Phỉ? Là do hắn không dễ đối phó sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Không, bởi vì hắn bất muội ba lần.” Tuyết Yên kinh ngạc, quay người nhìn hắn, nhưng đã không thấy bóng dáng hắn đâu rồi.
Trong triều, cuộc chiến không tên đạn đã phân được thắng bại.
Sau cung biến, An Vương Lê Hiên lên ngôi Hoàng đế.
Tiên hoàng đã băng hà trước khi cung biến xảy ra.
Ninh vương tháo chạy, được ba tên gầy gò đưa đi.
Ninh vương bị ba tên kia kéo đi, hắn không cam †âm, rõ ràng hãn đã chiếm được ưu thế.
Trước khi rời đi, hắn nhìn chằm chằm Tuyết Yên với đôi mắt đỏ ngầu: “Nàng quấn cái gì lên kiếm của hắn?” Đôi mắt hắn ta hết sức kỳ lạ, Tuyết Yên sợ hãi lùi lại, Lê Hiên ôm nàng vào lòng.
Ninh vương ngẩng đầu lên trời cười: “Thắng làm vua bại làm giặc, Lê Hiên, ta chấp nhận, nhưng ta sẽ còn quay lại! Nàng, nhất định là của ta. Thân thể nàng vừa mềm mại vừa mịn màng, thật sự rất hút hồn! Kiếp này có được nàng, vậy là đủ rồi!” Hắn cười lớn rồi bỏ chạy.
Cơ thể Tuyết Yên mềm nhữn, toàn thân run rẩy, Lê Hiên giữ chặt lấy eo nàng, trán hắn đã nổi rõ gân xanh, khuôn mặt hết sức giận dữ, hán đặt Tuyết ‘Yên xuống, cầm kiếm đuổi theo ra ngoài.
Điền Minh, Cố Phàm, và Dương Thạc theo sát sau hắn.
Người trong đại điện đều nghe thấy những lời Lê Kiệt nói, tất cả mọi người đều biến sắc.
Thất công chúa đi đến dìu Tuyết Yên đứng lên.
Lê Hiên trở về với khuôn mặt lạnh băng, Ninh vương vẫn chạy thoát.
Hắn bảo mọi người về An vương phủ trước.
Nàng nắm lấy tay Lê Hiên.
Hản quay lại nhìn nàng, Tuyết Yên nhỏ giọng: “Ta xin chàng, hãy tha cho phụ thân, nhị đệ và tam di nương của ta một mạng.” Lê Hiên nhìn chằm chằm mặt nàng một lúc lâu: “Nàng về trước đi.” Hản không nói đồng ý hay không đồng ý, nhưng Tuyết Yên chắn chắc, hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng.
Những kẻ thân tín của Ninh vương, người thì bỏ mạng tại trận, kẻ thì tháo chạy, còn lại lập tức quy hàng Lê Hiên.
Phạm Tinh cũng nhân lúc hỗn loạn chạy thoát, hắn vì Nhan Hương mà phản bội Lê Hiên, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì.
Năm tháng như nước chảy, chuyện cũ như gió bay. Những chuyện khắc cốt ghi tâm mà chúng ta từng trải qua, đến một thời điểm nào đó sẽ dần dần phai nhạt theo bước chân của thời gian. Sau này, nếu có nhắc lại, sớm đã không còn đau thương hay kích động như thuở ban đầu.
Nhưng kết cục của mỗi người, dù là vui vẻ hay bi thương, vẫn sẽ ngụ tại nơi nào đó sâu thảm trong trái tim người từng trải.
Điều khiến Tuyết Yên khắc sâu trong tim lại là hình ảnh Lê Hiên từ từ quỳ xuống trước thi thể Lâm phi, liên tục dập đầu, trên trán đầm đìa máu, nhưng hắn không hề rơi nước mắt.
Hắn mới chỉ mười chín tuổi, vậy mà trong cùng một ngày lại mất cả cha lần mẹ.
Trong khoảng khắc đó, Tuyết Yên quỳ sau lưng hán, nhìn đôi vai run rẩy của hán, khuôn mặt nàng đẫm lệ. Nàng rất muốn ôm hắn vào lòng, an ủi hắn. Lúc đó nàng biết, nàng đã yêu hắn sâu đậm, yêu đến mức không còn thuốc chữa.
Thuận theo yêu cầu mãnh liệt của Tây Bác Hầu, hôm đó Lê Hiên đăng cơ, trở thành Hoàng đế nước Đại Hưng.
Quốc hiệu đổi thành Đại Hưng.
Lâm phi được phong là Trung Đức Thái hậu, được an táng cùng với Tiên đế.
Chu Quý phi tự sát tại Đại Điện, Hoàng thượng hạ lệnh an táng theo bậc thứ dân, không được đưa vào lăng mộ hoàng tộc.
Sau đó là ban thưởng, xử chết, lưu đày, thậm chí là ngũ mã phanh thây…
Tuyết Yên trở lại Trầm Hương uyển.
Nàng biết, trong khoảng thời gian này, Lê Hiên phải xử lý rất nhiều chuyện.
Trầm Hương uyển của nàng có rất nhiều ám vệ.
Nàng hầu như không đi ra ngoài, cả ngảy ở lì trong phòng làm miếng lót giày. Hắn từng nói, lót giày nàng làm rất mềm.
Nàng không biết liệu hắn còn dùng nó không.
Trong cung, có rất nhiều người biết làm lót giày.
Tuyết Yên im lặng ở Trầm Hương uyển trong ba ngày.
Vân Hương luôn đứng hầu ở bên ngoài, nói, hôm nay Lê Hiên về phủ, nàng đến thư phòng tìm hắn, nàng muốn hỏi phụ thân nàng thế nào rồi.
Gó rất nhiều người trong thư phòng của hắn, Quan Duyệt, Nhan Hương, Lưu Tuệ, thậm chí cả Linh Lung, chỉ có hắn là không có ở đấy, cả một phòng đều vui vẻ hào hứng. Trong trận cung đấu này, Lê Hiên là người chiến thắng.
Nhan Hương liên tục kể, kể Hoàng thượng đã xoay chuyển tình thế trong đại điện như thế nào, kể về kế sách của Hoàng thượng ra sao, nàng ta nhìn thấy Tuyết Yên thì bước lên phía trước năm lấy tay nàng: “Lần này Yên phu nhân cũng có công lao.” Tuyết Yên nghĩ nàng ta đang nói về chuyện Thương Long lệnh.
“Không phải trước đêm Hoàng thượng thượng triều Yên phu nhân đã lén lút về Phủ nguyên soái sao? Hoàng thượng đoán chắc Yên phu nhân sẽ làm vậy, Tuyết Văn Hào hôn mê một ngày một đêm, nên chúng ta mới có thể dễ dàng diệt gọn đội quân tinh nhuệ của Ninh vương! Giết chết Tuyết Thành, khiến tên phản bội Phạm Tỉnh tin là thật, như vậy mới có thể khiến bốn vạn ky binh thuận lợi thay thế cấm quân của An Vương.” Khuôn mặt của Tuyết Yên tái nhợt, cơ thể nàng chao đảo, người phía sau ôm lấy nàng.
“Nàng cũng ở đây à?” Là giọng nói của Lê Hiên. Tuyết Yên quay lại nhìn hắn: “Điều nàng ta nói có đúng không?” Lê Hiên nhìn nàng hạ giọng nói: “Đúng!” “Những điều ta làm đều nằm trong tính toán của chàng?” “Phải!” Tuyết Yên giơ tay lên nhưng đã bị hán nắm lấy: “Nàng càng ngày càng to gan!” Ánh mắt hắn giận dữ lạnh lùng.
“Rốt cuộc đâu mới là con người thật của chàng, chàng có chút thật tâm nào không!” Tuyết Yên tức giận.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
“Xem ra Yên phu nhân không muốn chia sẻ thắng lợi cùng trãm! Yên phu nhân trở về Trầm Hương uyển đi!” Tuyết Yên lảo đảo đi ra khỏi căn phòng.
“Hoàng thượng…” Nhan Hương làm ra vẻ tội lỗi, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
“Không trách nàng, sớm muộn gì nàng ấy cũng biết thôi.” Lê Hiên lãnh đạm nói: “Các nàng yêm tâm ở An Vương phủ, qua vài ngày nữa tự có sắp xếp!” Hắn lại vội vã rời đi.
Hắn đã chiến tháng rồi, mọi người đều đang ăn mừng. Nhưng trong lòng Tuyết Yên không hề vui vẻ. Thân phận của nàng vốn đã khó xử, giờ đây †âm trạng cũng ngổn ngang bộn bề.
Hôm đó, Lập Hạ trở về, vẻ mặt kích động hoảng loạn nhỏ giọng nói với Tuyết Yên: “Tiểu thư, tối qua, Vương phi và Tuệ phu nhân còn có cái cô tiểu thư Nhan gì đó đều được đón vào trong cung hết rồi.” “Ô” Tuyết Yên thờ ơ đáp.
“Còn có một số người già hầu hạ An vương trước đây, không, hầu hạ Hoàng thượng, đều được đưa vào cung rồi.” “Biết rồi, có biết phụ thân ta ra sao chưa?” Tuyết Yên hỏi.
Lập Hạ lắc đầu: “Muội nghe Tiểu Đông Tử chỗ nhà bếp nói, Nguyên soái dẫn người đi cứu Nhị Thiếu gia, giết chết Đại công tử nhà Tây Bắc Hầu rồi tháo chạy, hơn trăm người trong phủ Nguyên soái toàn bộ đều bị nhốt trong Tông Nhân Phủ, chỉ đợi, chỉ đợi Hoàng thượng hạ lệnh chém đầu cả nhà…” Chém đầu cả nhà? Ngẫm lại Tuyết gia cũng chỉ có kết cục này.
Cha và Tuyết Trạch chạy thoát chưa? Bây giờ hắn đã là hoàng thượng rồi, có lẽ vài ngày nay đang bận lo tang lễ của Tiên hoàng và Mẫu phi hắn, đồng thời quan viên trong triều cũng cần cải tổ lại.
Nhưng, tang lễ của Tiên hoàng và Mẫu phi hắn cũng không để nàng tham gia ư? Đúng lúc này, Tiếu Xuân vội vã bước vào: “Chủ tử, Điền thủ lĩnh đến rồi.” “Mời hắn vào.” “Yên phu nhân.” Điền Minh nhìn nàng, khẽ cúi đầu: “Đây là hiếu phục, ngày mai là đại tấn, Hoàng thượng nói người ở Trầm Hương uyển cung tiễn Tiên hoàng và Thái hậu là được.” “Tại sao? Điền Minh, đây có phải là do cha ta?” “Đúng vậy. Cha của người vì cái chết của Tuyết Thành, oán khí chồng chất, ông ấy dẫn số quân còn sót lại của Ninh vương đi giết rất nhiều người nhà Tây Bắc Hầu, đưa Tuyết Trạch và Tuyết Kì đi, Hoàng thượng đã cử người đi truy sát rồi.” “Phụ thân ta, ông ấy vẫn còn sống.” “Hiện tại vẫn chưa nhận được tin về cái chết của ông ấy, Tuyết Thành chết trong lúc tấn công Thần Đàn…” Tuyết Yên biết, ngày hôm đó, nàng đã hạ thuốc.
Phụ thân nàng hôn mê suốt một ngày.
Nếu không, cha cũng chết rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!