Vừa trông thấy mẹ hắn thở hồng hộc trở về, trong tay còn cầm hộp điểm tâm, trong lòng Thành Vũ nhất thời hơi hồi hộp một chút.
"Nương, sao lại xách trở về?" Đợi mẹ hắn tiến vào viện, Thành Vũ nhanh chóng chạy lên nghênh đón.
Mẹ Thành Vũ tức giận trừng Thành Vũ một cái, đáp: "Tiểu tiện nhân kia nói nó không muốn!"
Nương gọi Chu Thanh như vậy, trong lòng Thành Vũ rất không thoải mái. Nhưng vừa nghĩ tới nương hắn vốn để ý tới chuyện Chu Thanh bị Thẩm Lệ hôn trước mặt mọi người, cũng không nhiều lời nữa.
Chỉ là.. Chu Thanh không đồng ý? Sao lại không đồng ý được! Nàng rõ ràng là rất vui vẻ với hắn mà. Mấy ngày nay bán chữ, Chu Thanh lúc nào cũng nói chuyện với hắn, không có việc gì cũng nhìn hắn. Làm sao có thể không đồng ý chứ?
"Nương, người đi nói như thế nào? Đã hỏi rõ chưa? Thật sự không muốn hay là Chu Thanh thẹn thùng làm người hiểu sai ý?"
Nghe đến hai tiếng 'thẹn thùng', mẹ Thành Vũ tức giận đến giậm chân.
"Nó có thể thẹn thùng? Tìm khắp toàn bộ thôn Khánh Dương cũng không thấy được người thứ hai có da mặt dày hơn nó đâu."
Dăm ba câu, mẹ Thành Vũ liền đem chuyện vừa rồi thêm mắm dặm muối kể lại một lần. Thành Vũ làm sao chịu được sự đả kích này, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa đã ngã quỵ ra đất. Dọa cho hai đệ đệ vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn.
"Nương, sẽ không, Chu Thanh không thể nào không coi trọng ta, nhất định là người không nói rõ ràng, ta đây liền đi tìm nàng hỏi cho rõ."
Bước chân loạng choạng, Thành Vũ quay đầu liền đi ra ngoài. Mẹ hắn vội vàng kéo hắn lại.
"Không được đi, tiểu tiện nhân kia không cần mặt mũi, Thành gia ta tuyệt đối sẽ không cưới loại con gái làm ô uế môn phong này đâu."
"Nương.." Thành Vũ tâm phiền ý loạn, bật khóc.
Mẹ Thành Vũ gắt gao lôi hắn về trong phòng.
Hai mẹ con hắn nói chuyện trong viện, âm thanh lại lớn, khiến cho hàng xóm bên cạnh liền nghe được, lập tức toàn thôn đều biết chuyện.
Ai có hiểu biết, đương nhiên đều rõ là Chu Thanh hoàn toàn chướng mắt Thành Vũ. Dù sao Chu Hoài Sơn quen biết tri phủ, hơn nữa còn thi đậu đồng sinh, về sau rất có tiền đồ. Chu Thanh lại càng có nhiều lựa chọn tốt hơn, đương nhiên sẽ không chọn Thành Vũ. Lại nói, thành thân xem trọng là hai bên tình nguyện. Người ta không muốn không phải cũng rất bình thường sao? Không có đạo lý, ngươi đi cầu hôn người ta liền nhất định phải nguyện ý. Hơn nữa, ngươi ngay cả bà mối cũng không mời, tự mình đến nhà người ta, cái này có phải đã chứng minh lúc ngươi đi cầu thân cũng cảm thấy người ta có thể sẽ không đáp ứng không?
Nhưng cũng có kẻ xem náo nhiệt không chê sân khấu kịch cao. Đã sớm đỏ mắt Chu Thanh số may, đỏ mắt Chu Hoài Sơn có thể thi đậu đồng sinh, còn có thể kết giao với tri phủ, đỏ mắt thư viện trong thôn thế mà lại trở thành Hoài Sơn thư viện. Trong lúc nhất thời, lời đồn bay tán loạn trong thôn, cái gì cũng có thể nói ra được.
Nói nhiều nhất, chính là Chu gia đang có suy nghĩ muốn gả cho ông chủ ở huyện thành. Ông chủ kia đùa bỡn Chu Thanh xong liền bỏ đi. Bây giờ thân thể Chu Thanh để cho người ta giày xéo xong cũng không mò được người, đường đường chính chính trở thành món đồ cũ xài hỏng.
Không biết lời đồn này từ đâu truyền ra, Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị đặt mua đồ tết trở về, vừa vào thôn liền nghe được mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ đàm tiếu nghị luận, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Có ít người chính là như vậy. Ngươi làm một trăm chuyện tốt, họ mắt mù không nhìn thấy. Phàm là ngươi náo ra một chút phong ba, họ lập tức tung tin đồn thất thiệt, thêm mắm dặm muối, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Thậm chí ngươi có thể chưa bao giờ nói chuyện với họ một câu, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng tới ác ý của họ đôi với ngươi chút nào.
Ác ngữ đả thương người. Có bao nhiêu đứa trẻ tâm địa thiện lương chỉ bởi vì những kẻ tạo lời đồn ác ý hãm hại mà phí hoài bản thân mình? Kẻ tạo lời đồn, chỉ là môi trên đụng môi dưới một cái, thế nhưng lại có thể hủy hoại một gia đình.
Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị trong lòng run sợ, chỉ sợ Chu Thanh trong lúc nhất thời nghĩ quẩn mà làm ra chuyện ngu ngốc, liền đặc biệt căn dặn Chu Bình để ý đến Chu Thanh. Cũng may, người trong cuộc Chu Thanh căn bản không hề coi chuyện này ra gì.
Tức giận sao? Tất nhiên là tức giận, có điều càng nhiều hơn chính là lạnh tâm. Nhưng nàng cũng không đến mức bởi vì mấy lời đồn không có chứng cớ này mà làm trễ nải nhân sinh đại sự. Dù sao đợi cha nàng đỗ cao trung làm quan, cả nhà nàng sẽ đều dọn đi. Từ đây, sẽ chỉ lo ăn ngon uống sướng, đi đến đỉnh cao cuộc đời. Những kẻ nhảy nhót làm yêu làm quái ở thôn Khánh Dương Thôn này, ai thèm quan tâm a! Lại nói, đến cùng thì người hiểu chuyện vẫn nhiều hơn những kẻ ác ý muốn hại người kia.
Lời đồn vừa truyền tới, tộc trưởng chỉ sợ ảnh hưởng việc Chu Hoài Sơn ôn tập đọc sách, trước tiên chạy tới Chu gia trấn an Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh một phen, sau đó quay đầu đi điều tra xem lời đồn này rốt cuộc truyền ra ngoài như thế nào.
Nhà Thành Vũ.
Cùng ngày Chu Thanh cự hôn, Thành Vũ nháo muốn đi tìm Chu Thanh hỏi cho rõ ràng, bị mẹ hắn ngăn lại, sau đó liền nằm trên giường không ăn không uống. Mới đầu cha mẹ Thành Vũ chỉ cho là hắn bực bội, liền không để ý tới hắn. Nghĩ thầm đói bụng mấy trận tự nhiên sẽ tốt lên. Không ngờ, đã sang ngày thứ ba, Thành Vũ vẫn không ăn không uống.
Mẹ Thành Vũ đi đến nhà đồ tể trong thôn đi mua ruột già, làm cho Thành Vũ món mỳ ruột già xào tỏi mà ngày bình thường hắn thích ăn nhất, bưng đến bên cạnh hắn.
"Vũ Tử, ngươi đây là muốn làm gì, vì một tiểu tiện nhân không biết xấu hổ mà giày vò chính mình, giày vò cha mẹ như vậy, ngươi có phải bị ngốc rồi hay không. Nghe lời mẹ, mau dậy ăn mỳ đi."
Thành Vũ mở to mắt, đáy mắt vằn vện tia máu, ngửa mặt nằm trên giường, nhìn chằm chằm xà nhà trên đỉnh đầu.
"Ta ăn không vào, nương, người cho hai đệ đệ ăn đi."
Nước mắt mẹ Thành Vũ lập tức rơi xuống.
"Ngươi nhất định phải chọc nương tức chết mới cam tâm sao! Nam tử hán đại trượng phu, cô nương gì mà không lấy được, sao ngươi lại cứ mù mắt nhớ thương một đứa hư hỏng như nó!"
Mí mắt Thành Vũ giật giật, làn môi khô nứt môi khẽ run, nức nở nói: "Nàng không phải."
Một giọt nước trượt xuống khỏi khóe mắt. Nằm trên kháng ba ngày, Thành Vũ nghĩ đến Chu thanh ròng rã ba ngày. Trước đó không để ý, bây giờ càng ngày hắn càng cảm thấy mình nhất định không thể rời bỏ Chu Thanh.
"Nương, nếu như không cưới được nàng, ta cũng không thiết sống nữa."
Mẹ Thành Vũ Nương tức giận đập một cái lên người Thành Vũ, mắng: "Ngươi nói nói gì vậy! Cái gì gọi là ngươi cũng không thiết sống nữa hả?"
"Không có Chu Thanh, ta sống không nổi a! Nương, nếu người muốn trơ mắt nhìn nhi tử chết, thì người cứ ngăn cản ta đi."
"Ngươi.." Mẹ Thành Vũ tức giận suýt nữa một đã nghẹn một hơi, vỗ đùi, gào khóc: "Thành gia ta đây là đã tạo nghiệt gì, lại bị tiểu tiện nhân kia hành hạ như thế a."
Cha Thành Vũ ngồi xổm dưới mái hiên, xanh mặt hút tẩu thuốc. Nghe thấy động tĩnh trong phòng, nặng nề thở dài một tiếng, đứng dậy vào nhà.
"Ngươi đã chưa từ bỏ ý định, vậy ngươi đi hỏi Chu Thanh một chút, nếu nó đáp ứng, ta liền cho ngươi cưới nó."
Mẹ Thành Vũ lập tức nhảy xuống khỏi kháng, gào lên: "Không được! Ông đã nghe bên ngoài đàm tiếu thành cái dạng gì rồi, làm sao có thể cưới về được!"
Cha Thành Vũ quát lại: "Cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết đói a!"
Mẹ Thành Vũ nước mắt ào ào, tức giận trừng Thành Vũ một cái. Thành Vũ từ trên giường bò dậy, xoay người muốn đi ra ngoài. Có điều bị đói bụng ba ngày, ngay cả đứng cũng không vững, người hắn lảo đảo một cái, suýt thì té ngã.
Mẹ Thành Vũ vội vàng đỡ lấy hắn, tức giận nói: "Ngươi muốn đi thì cũng phải ăn xong bát mỳ này đã!"
Thành Vũ không nói gì, bưng bát mỳ lên ăn.
Một tô mì vào trong bụng, đặt đũa xuống, lau miệng, Thành Vũ liền đi ra ngoài.
p/s: Có nhiều điều ở chương này tác giả nói rất đúng, rất hay. Chỉ mong các bạn trẻ nếu ai đã và đang gặp phải tình cảnh này đều có thể mạnh mẽ và tích cực như Chu Thanh. Suy cho cùng trên đời, người hiểu biết vẫn nhiều hơn những kẻ ác tâm kia!