Mẹ Thành Vũ đến cùng vẫn không yên lòng, đi theo từ đằng xa. Cũng may bây giờ là ban đêm, trời đông giá rét, trong thôn căn bản không có người nào ở bên ngoài. Một đường thẳng đến nhà Chu Thanh, trong đầu Thành Vũ chỉ nghĩ tới việc đến trước mặt Chu Thanh hỏi cho rõ ràng. Nhưng khi đến cửa nhà nàng, Thành Vũ lại không có dũng khí gõ cửa.
Vạn nhất.. Vạn nhất Chu Thanh thật sự không muốn gả cho hắn..
Nghĩ đến cái này, bàn tay đã giơ lên của Thành Vũ cứ như vậy cứng lại giữa không trung.
Mẹ Thành Vũ nhìn, gấp đến mức bốc hỏa, vội tiến lên gõ cửa thay Thành Vũ.
Thành Vũ quay đầu, một mặt kinh ngạc, hỏi: "Nương, sao ngươi lại tới đây?"
Mẹ Thành Vũ tức giận nói: "Ta không tới, tên đần như ngươi muốn ở chỗ này chờ một đêm sao?"
Thành Vũ động động môi, không đáp lại.
Trong nội viện, Chu Bình đang đứng trung bình tấn, nghe thấy động tĩnh liền bạch bạch bạch chạy tới.
Thấy là Thành Vũ, khuôn mặt nhỏ liền lạnh xuống, nói: "Ngươi tới nhà ta làm cái gì? Còn ngại lời đồn bên ngoài không đủ khó nghe sao? Giội cho tỷ ta một chậu nước bẩn đối với ngươi có chỗ tốt gì!"
Nghênh tiếp ba câu hỏi liên tiếp của Chu Bình, cả người Thành Vũ liền loạng choạng muốn ngã. Mẹ Thành Vũ đang muốn mở miệng, lại bị hắn túm chặt lấy cánh tay.
Thành Vũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Bình tử, ta tới tìm tỷ ngươi nói một câu."
Chu Bình trợn mắt trừng hắn một cái, đáp: "Tỷ ta không rảnh."
"Bình tử, chỉ một câu, nói xong ta liền đi."
Đang nói chuyện, Chu Thanh đi ra bưng đồ ăn khuya cho Chu Hoài Sơn, nghe được động tĩnh ngoài cửa liền đi tới. Nhìn thấy Chu Thanh, Thành Vũ chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều sôi trào. Hắn giống như một người chết chìm, giờ khắc này, chung quy đã thở được một hơi.
"Thanh.. Thanh tỷ."
Chu Thanh lại không hề chán ghét hắn như Chu Bình, chỉ có chút nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Chu Bình đứng bên cạnh Chu Thanh, cảnh giác nhìn chằm chằm Thành Vũ.
Thành Vũ hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ lên nhắm lại rồi mở ra, cơ hồ phải dùng hết khí lực toàn thân, nói: "Ngươi không muốn gả cho ta sao?"
Lời này hỏi ra, Thành Vũ không chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Thanh, trái tim như ngừng đập.
"Ừ, không muốn." Chu Thanh đơn giản dứt khoát trả lời.
Thành Vũ chỉ cảm thấy có một đạo kinh lôi từ đánh thẳng vào đỉnh đầu.
"Vì cái gì? Bởi vì ông chủ kia sao?" Âm thanh run rẩy không kiềm chế được.
Chu Thanh bình tĩnh nhìn Thành Vũ, đáp: "Bởi vì ta không thích ngươi."
"Nàng không thích ta, tại sao còn hẹn ta cùng đi bán câu đối xuân, vì cái gì khi bán câu đối xuân lúc nào cũng nói chuyện với ta, vì sao tam thúc của nàng nói, về sau lấy chồng nàng chỉ gả cho người cùng thôn, toàn bộ thôn Khánh Dương, chẳng lẽ còn có ai tốt hơn ta sao?"
Chu Thanh..
Tam thúc nói ta chỉ gả cho người cùng thôn? Khóe mặt giật một cái, bỗng nhiên nhớ tới lần đi bán câu đối xuân kia, đại nương kia giới thiệu đối tượng cho nàng.
"Thứ nhất, ta hẹn ngươi đi bán câu đối xuân là bởi vì trước đó người từng đề cập qua với ta, muốn cùng ta đi bán chữ, chúng ta là bằng hữu, ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Thứ hai, lúc bán câu đối xuân ta nói nhiều với ngươi là bởi vì ngươi hoàn toàn không biết cách bán, mấy lần đều lấy nhầm câu đối xuân. Thứ ba, tam thúc nói ta chỉ gả cho người cùng thôn, đơn thuần là vì chặn miệng của vị đại nương kia. Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Ta không thích ngươi, không muốn gả cho ngươi, làm bạn thì có thể, nhưng chuyện lập gia đình, ngươi tìm người khác a. Giữa ngươi và ta, là tuyệt đối không thể, ngươi cũng đừng làm trễ nải chính mình, cô nương tốt dưới gầm trời này còn nhiều, rất nhiều.". Ngôn Tình Hài
Ngay trước mặt Thành Vũ, Chu Thanh cự tuyệt triệt triệt để để. Chuyện tình cảm nam nữ này, nếu như không có ý định, thì liền triệt để cự tuyệt. Rõ ràng không có ý định, nhưng lại lập lờ nước đôi, lấy lí do lo cho cho đối phương mà không dứt khoát, rõ ràng là đang lưu lại một lốp xe dự phòng cho mình. Loại chuyện này Chu Thanh không làm được.
Nói xong, Chu Thanh kéo Chu Bình quay đầu trở về phòng.
Ngoài cửa. Thành Vũ chỉ cảm thấy bên tai giống như có người đang gõ la, từng tiếng ong ong làm cho đầu óc hắn đau đớn. Trời đất quay cuồng, trơ mắt nhìn Chu Thanh rời đi, trong lòng quýnh lên, lập tức phun ra một ngụm máu. Mắt trợn trắng lên, ngất lịm ra đất. Dọa cho mẹ hắn sợ đến mức quên cả mắng chửi, vội vàng đi đỡ lấy hắn.
Nhưng bởi vì cơ thể Thành Vũ to lớn, một mình mẹ hắn không thể đỡ được, không có cách nào, chỉ có thể tạm thời đặt Thành Vũ ở trước cửa nhà Chu Thanh, một đường chạy về nhà gọi cha Thành Vũ.
Cha Thành Vũ cõng hắn trở về, lại vội vàng đi suốt đêm lên trấn thỉnh đại phu. Lúc đại phu tới, Thành Vũ đã yếu ớt tỉnh lại. Cả khuôn mặt xám trắng xám trắng, vừa nhìn, giống như là đã không còn hơi thở vậy. Mẹ Thành Vũ ngồi bên cạnh hắn, khóc đến kinh thiên động địa.
Đại phu chẩn bệnh một phen, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ta chỉ có thể kê một phương thuốc giúp lưu thông khí huyết cho hắn uống trước, có điều, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, tâm bệnh chưa trừ diệt, thuốc gì cũng vô dụng."
Nghe được lời này, mẹ Thành Vũ suýt chút nữa đã ngất đi. Đây là ý gì? Nếu như Thành Vũ của bà ta không cưới Chu Thanh, thì có nghĩa là hắn sẽ không thể khỏe lên được?
Đưa tiễn đại phu, cha Thành Vũ lại lên huyện thành ngay trong đêm. Một mực chờ đến hừng đông, y quán tốt nhất huyện thành mở cửa, cha Thành Vũ tốn giá cao mời đại phu của y quán tới nhà lần nữa. Đáng tiếc, đại phu xem bệnh, cũng nói y như người trước. Tâm bệnh khó trị.
Lần này cha mẹ Thành Vũ chỉ có thể lo lắng mà thôi. Thành Vũ không ăn không uống nằm ở trên giường, mắt lại như không nhìn thấy gì, mẹ Thành Vũ khóc đến tê tâm liệt phế. Cha hắn than thở đi đi lại lại trong nhà không biết nên làm gì.
"Nếu không thì, lại đến cầu xin Chu gia, bọn họ cũng không thể thấy chết không cứu a!"
Mẹ Thành Vũ chợt lau nước mắt, nhảy từ trên giường xuống đất, tóc tai bù xù đi ra ngoài.
"Nếu bọn họ không đáp ứng, ta sẽ chết trước cửa nhà họ!"
Cha Thành Vũ đen mặt, mấp máy môi, rồi lại im lặng thở dài.
Chu Thanh đang ngó chừng Chu Hoài Sơn đọc sách, Chu Bình chợt vọt vào, hô: "Đại tỷ, không xong rồi, bên ngoài nhà chúng ta có rất nhiều người vây quanh."
Chu Hoài Sơn lập tức mượn cơ hội để quyển sách xuống, đứng dậy lao ra ngoài. Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị đã đứng ở trước cửa.
Ngoài cửa, vây quanh không ít thôn dân. Mẹ Thành Vũ tóc tai bù xù quỳ gối trước cửa, khóc khàn cả giọng, ai không biết, còn tưởng rằng bà ta đang khóc tang người chết.
Mắt thấy Chu Thanh đi ra, mẹ Thành Vũ lập tức nói: "Thanh nha đầu, trước đó đều là ta không đúng, đại nương là một người hồ đồ, nói chuyện không có đầu óc, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với đại nương."
"Vũ Tử hắn là thật tâm thật ý muốn cưới ngươi a, ngươi gả cho hắn đi."
"Vũ Tử bây giờ không ăn không uống nằm ở trên giường mấy ngày, mắt thấy sắp không chịu nổi rồi, ngươi không thể trơ mắt nhìn hắn chết a."
"Thanh nha đầu, đại nương van ngươi, ngươi gả cho Vũ Tử a, chúng ta nhất định sẽ không ủy khuất ngươi, ngươi và Vũ Tử lớn lên cùng nhau, ngươi không thể trơ mắt nhìn hắn vì ngươi mà chết được!"
Chu Thanh nghe thấy, tê dại cả da đầu. Hàng xóm láng giềng, chỉ chỏ, tiếng nghị luận chói tai nhất nhất truyền đến. Trước đó, mặc dù có người ác ý lan truyền lời đồn, nhưng tuyệt đại đa số người vẫn là cho rằng Chu gia không sai. Dù sao chuyện thành thân xem trọng hai bên tình nguyện. Nhưng bây giờ.. Thành Vũ đã sắp chết, ngươi lại trơ mắt nhìn hắn chết mà không cứu mạng, đây chính là ngươi không đúng.
Cơ hồ người của toàn thôn đều cảm thấy, Chu Thanh hẳn là phải gả cho Thành Vũ. Dù sao, ngươi không lấy hắn sẽ chết a. Đây chính là mạng người! Điển hình kẻ yếu chiếm lý. Hơn nữa, đứa nhỏ Thành Vũ này, cũng làm người không tệ đâu. 10 dặm tám thôn có bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn đấy!