Chu Hoài Sơn đen mặt đứng đó, nghe mẹ Thành Vũ cùng các thôn dân nói, lạnh giọng, hỏi: "Cho nên, hiện tại các ngươi đang lấy cái chết để bức hôn sao?"
Một hán tử có giao hảo tốt với Thành gia liền khuyên nhủ: "Hoài Sơn a, cũng không thể trơ mắt nhìn Thành Vũ chết được, đứa trẻ này thật tốt.."
Chu Hoài Sơn không khách khí ngắt lời hắn: "Đứa trẻ tốt, vì cưới vợ liền lấy cái chết ra bức ép người ta? Khuê nữ của ta nếu như không chịu gả, chính là thấy chết không cứu sao? Đây là cái tình yêu thần tiên gì thế, ta thật sự không hiểu nổi a."
Dừng một chút, Chu Hoài Sơn nghiêm mặt, cười lạnh nhìn chằm chằm hán tử kia: "Nếu khuê nữ của ta gả cho Thành Vũ, ngày khác lại có một tên tiểu tử khác vừa ý khuê nữ ta, không lấy được khuê nữ ta, hắn cũng lấy cái chết ra bức ép, như thế nào, Thành gia bọn hắn chẳng lẽ vì cứu người còn phải nhường con dâu lại hả? Nếu đúng là như thế, thì được, ta nhìn trúng vợ ngươi, nếu ta không lấy được nàng, ta sẽ không sống nữa, chỉ cần ngươi chịu đưa vợ ngươi cho ta, ta không nói hai lời, sẽ gả con gái cho Thành gia!". Đam Mỹ Trọng Sinh
Hán tử kia vừa nghe được lời này, tức giận đến méo cả mặt.
"Ta có lòng tốt khuyên bảo ngươi, ngươi lại nói ra mấy lời hỗn trướng như thế, uổng cho ngươi là người đọc sách!"
Chu Hoài Sơn liền hừ lạnh, đáp: "Người đọc sách thì thế nào? Người đọc sách thì phải để cho người ta khi dễ sao? Như thế nào, ta nói không đúng à? Thành Vũ sắp chết, khuê nữ ta liền nhất thiết phải gả, vậy nếu ta cũng sắp chết, vợ ngươi sao còn không nhanh chóng đưa tới! Đây không phải là cùng một đạo lý sao?"
Người vây xem.. Lời nói mặc dù khó nghe, nhưng hình như.. Đúng là cùng một đạo lý a.
Mẹ Thành Vũ mắt thấy chiều gió đang dần thay đổi, gấp đến mức hai mắt đỏ ngầu, vội vã đứng dậy.
Trợn mắt trừng Chu Thanh: "Thanh nha đầu, đại nương hỏi ngươi, ngươi muốn trơ mắt nhìn Vũ Tử vì ngươi mà chết sao?"
Giọng nói khàn đặc, vẻ mặt dữ tợn, rất giống như Chu Thanh đã làm ra tội ác tày trời vậy.
Chu Dao lập tức chuyển người, đứng chặn trước mặt Chu Thanh, lấy hết dũng khí gắt gao nắm chặt lòng bàn tay đang đổ đầy mồ hôi, nói: "Đại nương, ngài đây là đang cầu hôn tỷ ta đấy hả, hay là Thành Vũ nhà ngài quả thật sắp không được rồi, ngài mới định bắt tỷ ta xung hỉ cho hắn! Chúng ta là gia đình đàng hoàng, không bán con cho người khác xung hỉ!"
Chu Dao vừa nhắc đến chuyện xung hỉ, thôn dân vây xem lập tức khẽ giật mình. A? Xung hỉ? Tại sao họ lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ! Rất có thể a!
Mẹ Thành Vũ đã sắp bị Chu Bình cùng Chu Dao làm cho tức chết rồi. Trước kia không phải Chu Dao này luôn là một đứa nhát gan sao, thế nào bây giờ lời gì cũng đều nói ra được như vậy kia chứ!
Được Chu Dao nhắc nhở như vậy, Chu Hoài Sơn lập tức liền tiếp lời: "Dù có là xung hỉ, người khác còn muốn bỏ tiền đấy, ta thật không nhìn ra, nhà họ Thành các người thế mà lại dùng loại thủ đoạn này, dự định tay không bắt sói!"
Mẹ Thành Vũ bị chặn họng nói không ra lời, ngũ tạng lục phủ nóng như lửa đốt: "Ta mặc kệ, hôm nay nếu Chu Thanh không chịu gả cho Vũ Tử nhà ta, ta sẽ đụng đầu chết ở cửa nhà các ngươi."
Chu Hoài Sơn lập tức nhấc chân tránh sang một bên, âm dương quái khí nói: "Mời~ngươi bắt đầu biểu diễn đi!"
Mẹ Thành Vũ.. tức giận đến mức suýt thì nôn ra máu. Đây có còn là tên Chu Hoài Sơn đầu gỗ chất phác đàng hoàng kia không? Có còn là Chu Hoài Sơn đánh ba cây gậy mà vẫn không phun ra được một quả rắm kia không?
"Sao các ngươi lại có thể ác độc như vậy, thấy chết không cứu, đây là điều sách thánh hiền dạy sao!"
Chu Hoài Sơn còn muốn nói nữa, Chu Thanh đã đưa tay kéo hắn lại.
"Đúng vậy, chúng ta chính là thấy chết không cứu, bà muốn đụng đầu chết, tùy ý, chúng ta chẳng qua là đổi một cái cửa khác, các ngươi muốn nháo thì cứ nháo, chúng ta sẽ không bồi tiếp."
Nói xong, Chu Thanh kéo Chu Hoài Sơn trở về phòng.
Qua năm mới liền phải tiếp tục thi Viện, Thẩm Lệ đưa tới một rương sách, còn rất nhiều sách chưa đọc xong, nào có thời gian rảnh rỗi cãi cọ làm càn với họ. Chu Dao cũng kéo Triệu thị cùng Chu Hoài Lâm trở vào.
"Cha, mẹ chúng ta còn một đống việc chưa làm hết đâu, lát nữa bà ấy mà thật sự đập đầu chúng ta còn phải đổi cửa, cha nhanh đi làm một cái cửa mới đi."
Nói xong, Chu Dao trở về nhà.
Triệu thị..
Chu Hoài Lâm..
Vốn dĩ mẹ Thành Vũ là tới cửa tới náo, hai người bọn họ đến lúc này vẫn còn hoảng hốt a. Nếu Thành Vũ thật sự chết vì Thanh nha đầu, hắn chết liền chết a, nhưng danh tiếng của Thanh nha đầu thì biết làm thế nào. Nhưng bây giờ.. Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đi thẳng về phòng mình.
"Cha nó, chàng có cảm thấy là Dao nhi rất khác với trước kia không, trước đó, con bé mà đứng trước mặt người khác nói một câu cũng đều đỏ mặt, hôm nay thế mà lại.. lại.."
Triệu thị nghĩ nửa ngày cũng không biết phải hình dung về khuê nữ của mình như thế nào cho phải.
Chu Hoài Lâm gật gật đầu: "Đúng vậy a, xem ra, đọc sách thật sự có thể thay đổi một người a!"
Triệu thị nghe xong liền sững sờ, chợt nhớ tới, Chu Dao đi theo nhị ca biết được không ít chữ, những ngày này lại luôn đọc mấy cuốn sách Thẩm Lệ tặng. Chẳng lẽ, đọc sách thật sự có thể khiến một người thay đổi lớn như vậy sao? Nhị ca không giống trước đây. Dao nhi cũng vậy.
Triệu thị cúi đầu xoa xoa đôi bàn tay, trầm mặc giây lát rồi quay đầu đi đến phòng Chu Dao. Nàng cũng muốn học chữ.
Những lời Chu Dao mắng mẹ Thành Vũ kia, bản thân nàng cũng không thể nghĩ ra, Dao nhi lại có thể xuất khẩu thành lời, chỉ dựa vào kỹ năng này thôi, dù học chữ khó thế nào nàng cũng muốn học.
Trong nội viện, chỉ còn mình Chu Bình đang tràn đầy phấn khởi nhìn ra cổng. Thằng bé nhấc chân, xô mẹ Thành Vũ ra khỏi cửa.
Mẹ Thành Vũ.. Người một nhà này, làm sao lại.. lại.. nhẫn tâm như vậy!
Đang nháo, tộc trưởng cừa mưa đồ tết từ trên trấn trở về, lập tức vội vàng chạy tới.
"Đều rảnh rỗi đến điên rồi sao? Đồ tết trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa? Náo nhiệt gì cũng đều đến hóng, các người muốn hóng chuyện đến phát rồ hết cả rồi à? Tản tản. Qua năm mới, Tri phủ đại nhân còn muốn giới thiệu cho Hoài Sơn thư viện một vị tiên sinh tốt đấy, các ngươi không ở nhà chuẩn bị kĩ càng giấy bút cho con cái, chạy tới đây xem náo nhiệt cái gì."
Tiếng quát tháo dọa cho bách tính vây xem vội vội vàng vàng tản đi hết. Chỉ còn mấy người vốn không thể nhìn thấy Chu gia có cuộc sống tốt đẹp, còn ở lại bồi tiếp mẹ Thành Vũ. Trong số đó có Triệu bà tử từng vay tiền Chu Hoài Lâm không thành, còn bị Chu Bình yêu cầu điền giấy vay nợ kia.
Mẹ Thành Vũ khóc đến nhũn cả người, ngồi liệt trên mặt đất.
Triệu bà tử than thở nói với tộc trưởng: "Tộc trưởng a, chuyện này thực sự là Chu gia không đúng rồi, cũng không thể trơ mắt nhìn Vũ Tử mất mạng được! Rõ ràng Chu Thanh gả đi liền có thể giải quyết mọi chuyện, bọn họ lại khăng khăng không đáp ứng, đây không phải là mưu sát sao!"
Triệu bà tử nói như vậy, mẹ Thành Vũ lại càng khóc thảm hơn. Trong tiếng khóc tràn đầy oán niệm.
Tộc trưởng tức giận mắng bà ta: "Thành thân xem trọng hai bên tình nguyện, người ta đã không muốn, các ngươi lấy cái chết bức bách, cái này thì gọi là gì? Ngươi có nói lý được không? Thật sự cho là ngươi yếu ngươi có lý sao? Đánh rắm! Tản đi!"
Triệu bà tử còn muốn nói nữa, tộc trưởng liền lạnh giọng nói: "Đừng cho là ta không biết, lời đồn mấy ngày trước là từ đâu mà ra, bây giờ gần sang năm mới, ta không tính toán với ngươi, các ngươi chờ năm sau đi."
Triệu bà Tử vừa nghe được lời này, lập tức giật mình. Hoảng sợ nhìn tộc trưởng một cái, bà ta vội vàng cúi đầu trơn tru chạy mất dạng.
Bà ta vừa đi, mấy người khác đang vây xem cũng giải tán.
Tộc trưởng quay đầu nhìn về phía mẹ Thành Vũ, nói: "Thành gia các ngươi, ở thôn Khánh Dương ta cũng có mặt mũi, trước đây các ngươi cũng là những người hiểu lí lẽ, thế nào lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy."
Mẹ Thành Vũ lau nước mắt đáp: "Vũ Tử sắp chết a, nếu không phải vì Vũ Tử, ta sao có thể làm ra chuyện này?"
Tộc trưởng liền nói: "Vũ Tử nghĩ quẩn, ngươi khuyên giải Vũ Tử là được, không có đạo lý con của ngươi sắp chết, ngươi liền lấy cái chết ra ép khuê nữ nhà người ta."
Mẹ Thành Vũ u oán nhìn tộc trưởng.