Nhìn phản ứng của Tống Kỳ, Hồ Vi Nhạc nhíu mày. Sao Tống Kỳ lại biết đồ đệ của Chu Hoài Sơn tên là gì? Hơn nữa, tiếng hô Thẩm Lệ kia, rõ ràng là hoảng sợ tuyệt vọng đến chết a. Tại sao hắn lại sợ Thẩm Lệ như thế?
Hồ nghi liếc nhìn Tống Kỳ đang co quắp trên mặt đất, Hồ Vi Nhạc lại quay sang nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ ôm quyền vái chào Hồ Vi Nhạc, thở dài giới thiệu: "Ảnh vệ Thẩm Lệ."
Hồ Vi Nhạc lập tức trợn to mắt. Tất cả sự chấn kinh trong lòng lúc này, áp súc thành một câu: Mụ nội nó!
Ông ta biết đầu lĩnh ảnh vệ tên là Thẩm Lệ, nhưng cho tới giờ vẫn không ngờ, Thẩm Lệ kia, lại chính là Thẩm Lệ này!
"Ảnh vệ~?"
Thẩm Lệ nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt mệt mỏi còn mang theo hàn khí tiêu sát, quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ.
"Tống Kỳ!"
Hắn chỉ gọi Tống Kỳ một tiếng, đã khiến ông ta cả kinh giật nảy cả người, run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ta có thánh chỉ của bệ hạ, ngươi.."
Không biết là danh tiếng của Thẩm Lệ quá vang dội hay là hàn khí trong đáy mắt hắn quá nồng, Tống Kỳ ngay cả lời còn chưa nói hết đã trợn ngược mắt ngất đi.
Hồ Vi Nhạc.. Khóe mặt giật một cái, quay sang nhìn Thẩm Lệ. Nghe đồn ảnh vệ ở kinh thành làm cho người người nghe thấy đã sợ mất mật, thực sự là trăm nghe không bằng một thấy a. Quả thật làm cho người ta phải kinh hồn táng đảm! Ngay vừa rồi, Tống Kỳ còn uy hiếp ông, muốn giết cửu tộc nhà ông. Bây giờ, vừa thấy Thẩm Lệ, lại thành ra như vậy.
Hít vào một hơi khí lạnh, Hồ Vi Nhạc nói với Thẩm Lệ: "Thẩm Chân là.."
Thẩm Lệ mang theo vẻ kính cẩn của vãn bối dành cho trưởng bối, khách khí nói: "Chính là phụ thân của ta, phụ thân thường xuyên nhắc đi nhắc lại Hồ đại nhân, lúc Hồ đại nhân vẫn còn là Binh Bộ Thượng Thư, phụ thân từng mang ta đến phủ thượng của ngài làm khách."
"Ngươi lại là con trai của Thẩm Chân!" Đáy mắt Hồ Vi Nhạc nổi lên một vòng nước mắt, nhịn không được đưa tay vỗ vai Thẩm Lệ, cảm khái: "Đã lớn như vậy!"
Trước đây, lúc ông rời kinh, Thẩm Lệ mới bao lớn! Hiện tại đã là một đầu lĩnh Ảnh vệ làm cho người ta nghe tên đã sợ đến hôn mê rồi.
Trong lòng thổn thức một hồi, Hồ Vi Nhạc chợt nhíu mày, hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại bái Chu Hoài Sơn làm thầy?"
Đường đường là đầu lĩnh ảnh vệ, thế mà lại là đồ đệ của Chu Hoài Sơn!
Thẩm Lệ.. Cũng không thể nói cho Hồ Vi Nhạc nghe rằng, hắn muốn cưới Chu Thanh a.
Khóe mắt khé giật mấy cái, Thẩm Lệ bày ra vẻ mặt chân thành đáp: "Ta thi hành nhiệm vụ ở huyện Thanh Hà, ngẫu nhiên được kiến thức bút tích của sư phó, quả thực là ngưỡng mộ sư phó viết chữ đẹp."
Nhiệm vụ của Ám ảnh là tuyệt mật. Mặc dù bị bãi quan nhiều năm, nhưng điểm này Hồ Vi Nhạc cũng biết, liền thức thời không hỏi nhiều nữa.
Ông ta đương nhiên cũng sẽ không tin Thẩm Lệ là vì chữ viết của Chu Hoài Sơn mà liền bái sư. Chỉ là liên tục cảm khái vài tiếng. Không ngờ, đồ đệ của Chu Hoài Sơn, lại chính là con trai bạn cũ của ông. Duyên phận này, thực sự là kỳ diệu.
Hai người khách khí vài câu, Thẩm Lệ trở lại chuyện chính.
"Hồ đại nhân, tên Tống Kỳ này có liên quan đến bản án ta đang điều tra, người này, ta phải mang đi."
Hồ Vi Nhạc đương nhiên không có vấn đề. Có ảnh vệ tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay Tống Kỳ này, cầu còn không được.
"Cần điều tra thêm cái gì không?"
Thẩm Lệ nhân tiện nói: "Hồ đại nhân bắt Tống Kỳ như thế nào, đến lúc đó ta chỉ cần nói với bên ngoài hắn là do ta bắt, Hồ đại nhân cũng không cần phải lội vào vũng nước đục này, dù sao hắn cũng là Học Chính."
Hồ Vi Nhạc cảm kích gật đầu một cái, tiếp đó.. Bắt Tống Kỳ như thế nào ấy hả? Tống Kỳ là do Chu Thanh bắt.
Khóe miệng run lên, Hồ Vi Nhạc kể lại quá trình Chu Thanh bắt cóc Tống Kỳ, lại đem người giao cho ông ra sao.
".. Cách làm này của Chu Thanh mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng lại giải quyết được căn bản vấn đề, bằng không, dựa vào thân phận học chính của Tống Kỳ, ta thực sự không có cách nào ra tay."
Sau lưng Thẩm Lệ, Lý Nhất.. Hồ đại nhân đây là đang cầu tình thay Chu cô nương sao? Cần thiết không? Trên đời này còn có người có tình với Chu cô nương hơn đại nhân nhà hắn sao? Đại nhân của hắn biết được Chu Hoài Sơn bị bắt, liền từ Bình Châu một đường chạy về đây, không nghỉ ngơi đấy.
Thẩm Lệ.. Lại là Thanh nhi ra tay? Là hắn không phải, nếu hắn trở về sớm hơn, thì Thanh nhi cần gì phải tự mình động thủ kia chứ.
Hồ Vi Nhạc mắt thấy Thẩm Lệ nhìn chằm chằm Tống Kỳ không nói lời nào, chỉ cho là hắn đang tức giận vì hành động của Chu Thanh.
"Cái kia, Chu Thanh dù sao cũng là nữ nhi của sư phụ ngươi, nàng cũng chỉ vì sốt ruột cứu cha thôi, lại nói, cái này cũng không có tạo thành ảnh hưởng gì lớn, các ngươi.."
Thẩm Lệ.. Nghe thấy Hồ Vi Nhạc thay cầu xin thay cho Chu Thanh, hắn liền không biết nên nói gì với Hồ Vi Nhạc.
Cuối cùng, chỉ có thể nghiêm mặt, đáp: "Được."
Lý Nhất.. Chỉ thế thôi?
Hồ Vi Nhạc thở phào một hơi.
Thẩm Lệ xách theo Tống Kỳ, chạy thẳng đến tửu lâu lớn nhất phủ thành, chính là Khánh Phong tửu lâu mà lần trước Chu Hoài Sơn tham gia khảo thí ở lại.
Khánh Phong tửu lâu chính là một cứ điểm của tổ chức ảnh vệ. Trong tửu lâu, từ chưởng quỹ, tiểu nhị, đầu bếp, thậm chí cả con chó kia, cũng là một phần tử của tổ chức.
Đột nhiên nửa đêm hắn chạy tới, là cho chưởng quỹ tửu lâu kinh ngạc đến nhảy dựng cả lên.
"Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì ư, sao ngài lên tới vào lúc này?"
Vội vàng nghênh đón Thẩm Lệ vào nhà, chưởng quỹ đưa mắt nhìn cái bao tải Lý Nhất đang xách trong tay.
Lý Nhất ném cái bao xuống đất, khiến cho Tống Kỳ bị trói trong đó đau đớn mà tỉnh lại. Giãy dụa một phen, Tống Kỳ mới chui được từ trong bao bố ra ngoài. Tiếp đó.. Liếc nhìn thấy Thẩm Lệ đang ngồi phía đối diện, Tống Kỳ bị dọa cho suýt thì lại ngất đi lần nữa.
Thẩm Lệ mặt không biểu tình ngồi trên ghế, bưng trà nóng uống một ngụm, quay đầu phân phó chưởng quỹ: "Chúng ta còn chưa ăn cơm, ngươi dọn một nồi lẩu dê lên đi."
Chưởng quỹ đáp dạ, quay đầu đi chuẩn bị ngay.
Thẩm Lệ chậm rì rì uống trà, không để ý tới Tống Kỳ. Trong lúc nhất thời, trong phòng rõ ràng ấm áp dễ chịu, nhưng rơi vào trên người Tống Kỳ lại rét lạnh như băng thiên tuyết địa.
Hắn không nhịn được mà run lên cầm cập, sợ hãi nhìn Thẩmm Lệ, nói: "Thẩm đại nhân, ta với ngươi cũng không thù không oán, hơn nữa, ta cũng không có.."
Thẩm Lệ đang uống trà, nghe vậy liền nhấc mí mắt, nhìn về phía Tống Kỳ.
Tống Kỳ bị dọa đến lập tức ngậm miệng. Thủ đoạn của ảnh vệ, mặc dù ông ta chưa bao giờ trải qua, thế nhưng cũng đã được nghe nói a. Phàm là những người bị ảnh vệ tiếp nhận, dù có không chết, thì cũng bị lột mất một lớp da. Sao ông ta lại xui xẻo như vậy, lại đụng phải Thẩm Lệ ở đây.
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm Tống Kỳ trong giây lát, nói: "Ngươi có bao nhiêu gia sản?"
Tống Kỳ.. Hả?
Ông ta vô cùng kinh ngạc, giương mắt nhìn Thẩm Lệ. Trong lúc nhất thời, sự chấn kinh đã khiến ông ta quên cả sợ hãi.
Thẩm Lệ nghiêm mặt, nhìn lại.
Kinh ngạc đi qua, hoảng sợ lại lần nữa bao trùm toàn thân, Tống Kỳ nơm nớp lo sợ nói: "Ta có một tòa nhà ở kinh thành, trong hẻm Hạnh Hoa, không tính là lớn, ngoài chỗ đó ra, ta còn có ba, bốn tòa nhà nhỏ khác, ngoại trừ tiền dùng để tiêu pha trong nhà, còn ngân lượng, cũng không nhiều lắm, ước chừng có.."
Vừa nhắc tới ngân lượng, Tống Kỳ lập tức nghĩ đến ông ta mới bị lừa mất 5 vạn lượng.
"Lần này tới đây, ta mang theo người thánh chỉ do bệ hạ thân bút ngự phê, ta có đặc quyền cao hơn tất cả các quan viên ở nơi này, Hồ Vi Nhạc vậy mà dám giả mạo sơn phỉ ép buộc ta, còn lường gạt của ta 5 vạn lượng bạc. Thẩm đại nhân phải làm chủ cho ta a."
Thẩm Lệ nâng khóe miệng cười nói: "Ngươi cũng không phải là chó của ta, ta làm chủ cho ngươi thế nào, muốn làm chủ, thì tìm Trấn Quốc Công a, đó mới là chủ tử của ngươi."
p/s: Rất xin lỗi mọi người hôm nay Hương đăng truyện trễ vì vướng công chuyện riêng. Hương sẽ cố gắng up đều mỗi ngày hai chương. Nếu bận Hương sẽ up bù nhé. Ngoài ra vì vừa edit vừa beta nên đôi lúc trong các chương truyện sẽ có một vài lỗi đánh máy nhỏ. Rất mong mọi người thông cảm. Theo dõi Hương và dembuon.vn để đọc những chương truyện sớm nhất nhé.