Ăn lẩu, những món ăn kèm cũng rất đơn giản. Không có gì hơn chính là rau cải trắng, khoai lang, đậu hũ, váng đậu, miến. Miến cùng với chế phẩm của đậu thì ở huyện thành có mấy tác phường, đến lúc đó sẽ hợp tác bán buôn.
Còn rau cải trắng cùng khoai lang, nếu mua từ các gian hàng ở huyện thành giá cả quả thực có chút đắt. Sau khi Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm thương nghị, quyết định đến những thôn làng xung quanh huyện thành thu mua.
Trong ngày mùa đông, cơ hồ từng nhà đều phải cất giữ rau cải trắng qua mùa đông, chỉ cần bọn họ ra giá cả hợp lý, chắc chắn sẽ có người lấy ra bán. Như thế cũng không tính là đoạt đồ để làm sinh ý, lại bổ sung mấy thứ cần thiết cho cửa hàng, còn có thể tiết kiệm không ít chi phí.
Lúc mua tiệm trà, ông chủ cũ của cửa tiệm đã giải trừ hợp đồng với thủ quỹ cùng tiểu nhị, sau đó bọn họ lại kí hợp đồng mới cùng Chu Thanh.
Sáng sớm mùng 5 tết, thủ quỹ liền dẫn mấy tiểu nhị bôn ba đến mấy thôn phụ cận, thu mua rau cải trắng cùng khoai lang. Chu Thanh đã tính toán số tiền dự chi rồi đưa toàn bộ cho thủ quỹ. Đây xem như một khảo nghiệm dành cho hắn, cũng là vì giảm bớt áp lực cho nàng và Chu Hoài Lâm.
Còn thịt dê cùng thịt bò, chỉ có thể đi Bình Châu đặt hàng. Từ huyện Thanh Hà đến Bình Châu, một đường ra roi thúc ngựa, sáng sớm xuất phát, đến nơi, cũng đã là hoàng hôn. Đây còn là vì đường đi đã được sửa chữa bằng phẳng.
Bình Châu nằm ở biên cảnh, lân cận Bắc Yên, tuy là quốc thổ của bản triểu, nhưng ở nơi này cũng không thiếu hán tử Bắc Yên thân mang da thú uy mãnh.
Cùng nhau đi tới, cảm thụ được phong tục văn hóa đặc biệt của vùng biên ải, trong lòng Chu Thanh dâng lên một chút băn khoăn. Nghe người ta nói, Bắc Yên đại chiến với quân ta, mấy lần cũng là Bắc Yên đại bại. Nếu đem ra so sánh thì, Bắc Yên cũng chỉ là một tiểu quốc. Nhưng sao ở Bình Châu, nàng lại cảm thấy những hán tử Bắc Yên kia, từng người đều có vẻ kiêu ngạo như vậy chứ? Quan địa phương Bình Châu cũng mặc kệ sao?
Nỗi băn khoăn này cũng chỉ đơn thuần là hiếu kỳ mà thôi, nàng cũng không phải là nữ chính vạn năng kim thủ gì đó, mà chuyện gì cũng phải thò một chân vào.
Thời tiết mặc dù lạnh, nhưng trên đường vẫn vô cùng phồn hoa đô hội. Đèn lồng đỏ chập chờn trong gió bấc, bầu trời lại đổ cơn mưa tuyết. Từng bông hoa tuyết thi nhau rơi xuống, rất nhanh trên mặt đất đã bị bao phủ một tầng tuyết trắng.
Lý Nhị đánh xe ngựa đến khách sạn lớn nhất Bình Châu, rất nhanh đã có tiểu nhị tiến lên tiếp lấy xe ngựa. Đại đường lầu một của khách sạn đang có không ít khách trọ đang dùng cơm, khí thế ngất trời.
"Khách quan, ngài là nghỉ chân hay là ở trọ?" Vừa bước vào khách sạn, liền có tiểu nhị nhiệt tình chào đón.
Chu Thanh đứng sau lưng Chu Hoài Lâm, đánh giá khách nhân trong đại sảnh. Có người Bắc Yên, cũng có người bản triều, đều coi nhau như bạn cùng bàn mà ngồi, cơ bản đều là người Bắc Yên đang sảng khoái nói.
Chu Hoài Lâm cười nói với tiểu nhị: "Ở trọ."
"Được rồi, khách quan mời qua bên này, tiệm chúng ta bên Giáp phòng còn lại một gian, bên Ất phòng đã không còn, Bính phòng ngược lại là còn bảy tám gian, khách quan ngài muốn ở phòng nào?"
Chu Hoài Lâm suy nghĩ một chút, liền nói: "Vậy thì cho hai gian ở bên Bính phòng đi."
Nói rồi, hắn lại lúng túng nở nụ cười nói thêm: "Không có tiền ở Giáp phòng."
Đi ra khỏi nhà, chưa quen cuộc sống nơi đây, vẫn nên tỏ ra nghèo một chút thì hơn.
Tiểu nhị giống như là không nhìn thấy vẻ lúng túng này của Chu Hoài Lâm, vẫn nhiệt tình cười, nói: "Được rồi, khách quan đi theo ta."
Bính phòng nằm ở lầu hai khách sạn. Nói là Bính phòng, kỳ thực hoàn cảnh cũng không kém, chỉ có điều bởi vì nằm gần đại đường lầu một, nên có chút ầm ĩ. Đồ đạc bên trong đầy đủ mọi thứ. Trên giường nhỏ, đệm chăn nhìn cũng rất sạch sẽ ấm áp, trong phòng đốt một bồn lửa, nhìn qua cũng không có bao nhiêu khói.
Ba người ăn uống xong xuôi, lại trở về phòng mình nghỉ ngơi. Tha hương nơi đất khách, nằm trên giường êm ấm, mặc dù toàn thân mệt mỏi đau nhức, nhưng Chu Thanh lại không ngủ được. Trong phòng đã tắt nến, nàng mở to đôi mắt, nghiêng người nằm ở nơi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ có ánh nến ấm áp trên hành lang chiếu vào. Ánh sáng màu cam khiến Chu Thanh chợt nghĩ đến đêm hôm ấy. Ở trong thư phòng của Thẩm Lệ, một màn kia lại xuất hiện trong trí óc của nàng.
Thẩm Lệ nói, bộ y phục kia, là mẹ và em gái hắn tự tay làm..
Sau đêm đó, nàng vội vàng chuyện của tiệm lẩu, Thẩm Lệ cũng không biết đang bận rộn cái gì, hai người cơ hồ là không còn gặp mặt.
Hôm nay Chu Hoài Sơn chính thức bắt đầu đọc sách. Sáng sớm lúc nàng ra cửa, Thẩm Lệ vừa vặn tiến vào phòng Chu Hoài Sơn, hẳn là chuẩn bị bắt đầu phụ đạo cho Chu Hoài Sơn. Hắn mặc vào một bộ trường bào màu thạch anh, dáng người kiên cường, đường cong trên gương mặt dưới ánh nắng sớm toát lên vẻ cương nghị soái khí. Khi đó nàng vừa vặn đi ra ngoài, nhưng mà, hắn không nhìn nàng. A! Không nhìn nàng! Hứ!
Trong lòng hẹp hòi trợn mắt trừng một cái, Chu Thanh đang định xoay người đi ngủ, chợt nghe thấy một hồi tiếng bước chân hỗn loạn trong hành lang. Kèm theo tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện hô to gọi nhỏ. Tiếng nói hẳn là của người Bắc Yên, một câu nàng cũng không nghe hiểu, có điều tiếng của tiểu nhị lại rất rõ ràng.
"Ngài đừng nóng giận, mặc dù phòng Giáp của chúng ta không còn, nhưng mà gian Bính cũng đều giống như vậy, chờ ngày mai nếu bên Giáp phòng lại trống, tiểu nhân lập tức đổi cho ngài, nếu không thì lát nữa chúng ta sẽ tặng ngài một bàn rượu thịt miễn phí nhé?"
Đối phương vẫn bất mãn như cũ, hùng hùng hổ hổ mắng mỏ thêm vài câu.
Tiểu nhị hèn mọn cười làm lành: "Đến mai nhất định sẽ đổi sang Giáp phòng cho ngài."
Nghe âm thanh, Chu Thanh nhìn thấy ba bốn bóng đen đi qua phía trước cửa sổ của nàng. Rất nhanh cửa gian phòng cách vách của nàng bị mở ra, thanh âm quát tháo mắng mỏ lại vang lên bên cạnh.
Chu Thanh.. Vừa rồi, hình như tiểu nhị nói, muốn tặng một bàn thịt rượu. Bọn họ sẽ không phải là muốn kêu la om sòm uống rượu đếm nửa đêm đấy chứ.
Tuyệt vọng nằm thẳng người như con cá ướp muối, Chu Thanh trợn tròn mắt nhìn màn che trên đỉnh đầu. Vừa rồi lúc họ vào thuê phòng, không phải bên Giáp phòng còn một gian trống à? Sao mới có một lúc mà đã hết rồi?
Tiểu nhị rời đi, rất nhanh đã đưa tới một bàn thịt rượu. Bên cạnh truyền đến tiếng cười nói nâng ly cạn chén. Tiếng nói thế mà Chu Thanh lại nghe hiểu. Có người dùng giọng Bắc Kinh lưu loát, có người lại dùng giọng Bắc Kinh lơ lớ.
".. Phải nói, Tô Khác chính là quá mức nhát gan, phàm là hắn có nửa phần quyết đoán của cha hắn, thì đã không bị ảnh vệ bắt."
"Việc này không trách được Tô Khác, muốn trách thì trách Tống Kỳ, nếu không phải là Tống Kỳ bị bắt, Tô Khác cũng không có việc gì, mẹ nó, ai có thể ngờ Tống Kỳ sẽ bị bắt chứ!"
Vừa nghe đến cái tên quen thuộc, Chu Thanh lập tức giật mình từ trên giường đứng lên. Không hề nghĩ ngợi, quơ lấy cái ly nhỏ trên bàn chụp lên tường, áp tai vào nghe.
"Hiện tại Thẩm Lệ đã tra ra được tiệm lương thực Hữu Tài bên này, nếu không giết chết Thẩm Lệ, toàn bộ chúng ta đều xong!"
Thẩm Lệ..
Nghe được cái tên này, Chu Thanh đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như vừa rơi xuống hố băng. Thẩm Lệ, là Thẩm Lệ hắn sao?
Thẩm Lệ nói, chức vị của hắn trong triều, không có phẩm giai, nhưng mà quyền lợi không nhỏ, có thể chọc người ghét.
Tim của Chu Thanh đập như trống trận.
"Giết chết Thẩm Lệ? Nói thì dễ, người muốn giết chết hắn còn thiếu sao? Có ai đắc thủ không?"
"Người khác không đắc thủ đó là vì kẻ đó không có bản sự, không có nghĩa là ta cũng thất bại." Nói lời này, hẳn là người Bắc Yên vừa hô to gọi nhỏ kia, hắn nói giọng Bắc Kinh lơ lớ mang đầy vẻ trào miệt khinh thường.
"Ồ? Gia Luật đại nhân có diệu kế gì?" Nói lời này, là giọng Bắc Kinh lưu loát khác, nãy giờ người này vẫn không lên tiếng.
Thanh âm của hắn mang theo một chút ám ách, chỗ khác thường này có thể là do bẩm sinh.
Dù cách một bức tường, Chu Thanh cũng có thể tưởng tượng ra trong đám người ở gian phòng cách vách, đoán chừng người này ngồi ở vị trí chủ vị. Khó trách người Bắc Yên phách lối kia cũng phải dùng giọng Bắc Kinh kém cỏi để nói chuyện với hắn. Thì ra là vì hiện trường có một đại nhân vật của bản triều sao?
"Thế tử yên tâm, không thể nói là diệu kế, nhưng ngày 15 tháng Giêng này chắc chắn Thẩm Lệ sẽ hiện thân ở huyện Thanh Hà, đến lúc đó, chúng ta sẽ vây bắt hắn, binh sĩ của Bắc Yên ta, am hiểu nhất chính là vây bắt đấy."