Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Khi đó, nàng đang học năm đầu tiểu học. Lời này của thầy giáo không khiến nàng phẫn nộ, không làm nàng sinh khí, nhưng lại làm cho nàng tự ti. Loại tự ti phức cảm kia, phô thiên cái địa, lãnh khốc vô tình đổ ập xuống đầu nàng. Tầng tầng che phủ nàng chặt chẽ đến thở không nổi.

Thì ra bối cảnh gia đình học sinh cũng có thể trở thành lí do khiến giáo viên không làm gì sao?

Thì ra đây chính là người thầy cao lớn, vĩ đại chói sáng trong mắt của nàng sao?

Ta nhổ vào!

Đương nhiên, những ý nghĩ này là về sau mới bắt đầu nảy sinh, ngay lúc đó, nàng chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm. Bởi vì sau đó, thấy nàng nhiều lần lùi bước nhường nhịn, khiến cho người bạn cùng bàn kia của nàng càng ngày càng quá đáng hơn. Mới đầu chỉ là ác ý trêu cợt, càng về sau, hắn còn bắt chẹt nàng đòi tiền, tung tin đồn nhảm nói nàng không đứng đắn, nói nàng câu kết làm bậy với nam sinh bên ngoài trường, nói nàng đã sẩy thai. Khi đó, nàng mới học năm thứ nhất a!

Nàng nhớ rõ mùa đông kia.

Một ngày trước khi thi giữa kỳ, lúc tiết học cuối cùng buổi chiều sắp kết thúc, bạn cùng bàn của nàng bỗng nhiên thò đầu sang, phách lối nói với nàng: "Lát nữa tan học, tao muốn cởi quần của mày."

Lúc đó nàng thật sự bị dọa sợ. Kinh hoảng nhìn hắn, run lẩy bẩy nước mắt chảy ròng mà năn nỉ hắn.

Nhưng thằng đó vẫn đắc ý gật gù nói: "Mày cứ chờ xem!"

Nói xong, hắn vùi đầu viết mấy tờ giấy nhỏ, sau đó truyền đi. Nàng biết, hắn đang thông báo cho các bạn khác biết. Một khắc này, nàng hoàn toàn không có chủ ý gì, nàng kinh hoảng giống như con thỏ con bị giật mình, nàng muốn cầu cứu giáo viên chủ nhiệm đang đứng trong lớp, nhưng nàng biết sau khi cầu cứu phản ứng của chủ nhiệm lớp là như thế nào.

Loại tuyệt vọng kia.. Làm cho người ta ngạt thở.

Nhưng vô luận nàng hoảng sợ cỡ nào, thì chuông tan học vẫn đúng hạn mà tới. Chủ nhiệm lớp tuyên bố tan học, học sinh trực nhật lưu lại quét dọn vệ sinh, bố trí trường thi, các bạn học còn lại thì đi về nhà. Nàng lo sợ bất an nhìn giáo viên, đợi đến khi thầy đi ra phòng học, ngay cả túi sách nàng cũng không kịp cầm, đứng dậy bỏ chạy.

Nhưng nàng vẫn bị bắt được. Bạn cùng bàn giống như chim ưng bắt thỏ, một phát túm được cánh tay của nàng.

Vào lúc này, có vô số bạn học khác đúng vây xem. Bọn họ thét lên, khinh bỉ, cười nhạo, âm dương quái khí nhìn nàng như thông cảm nhưng kì thực lời nói lại cực kì ác độc..

Đầu óc nàng trống rỗng, còn dư lại chỉ có sợ, hoảng sợ cực độ. Bạn cùng bàn bỗng nhiên đưa tay xuống lưng quần nàng, sau đó dùng lực kéo một cái.

Quần của học sinh tiểu học, là dạng cạp thun. Hắn đột nhiên kéo một cái, quần liền bị giật xuống. Trong một chớp mắt kia, nàng chỉ cảm thấy thiên băng địa hãm. Bên tai truyền đến từng tiếng thét chói tai giống như biển động sóng gầm.

Một khắc này, nàng không biết lấy đâu ra dũng khí, một tay kéo quần của mình lên, quay đầu quơ lấy cái ghế, đập thẳng về phía thằng khốn nạn kia. Cái ghế cứ vậy trực tiếp đập cho nó phát ngốc, cũng đập cho đám đồng học vây xem phát ngốc.

Thế giới trong nháy mắt yên tĩnh. Nàng giống như một con dã thú phát điên, nhào thẳng tới chỗ bạn cùng bàn. Nàng không có bao nhiêu khí lực, nhưng nàng có sức mạnh của kẻ liều mạng. Một khắc này, nàng thật đã muốn đồng quy vu tận với nó. Cái đậu móa, mày đừng sống nữa, đều chết đi.

Nàng nổi điên vừa đánh vừa cắn thằng kia. Một đứa con gái mới học lớp một, nào có kinh nghiệm đánh nhau, có điều nàng đã bị ép vào bước đường cùng, buộc phải phản kháng.

Bạn cùng bàn bị giật mình sững sờ trong chốc lát, lập tức phản kích. Hắn có thể khỏe hơn nàng rất nhiều, nắm đấm nện trên người nàng, nàng cảm thấy xương mình cũng gãy rồi. Nhưng mà bạn cùng bàn của nàng lại không liều mạng bằng nàng. Nàng cơ hồ là không muốn mạng, quơ được cái gì là đập về phía thằng kia cái đó.

Rất nhanh đã có đồng học gọi thầy giáo tới. Người thấy kia thấy nàng liều mạng đánh nhau, câu nói đầu tiên là trách cứ nàng, ngay sau đó chính là gọi phụ huynh tới. Lúc hai bên gia đình đến văn phòng, thầy giáo đứng ngay trước tất cả giáo viên cùng hai bên cha mẹ ở văn phòng mà chỉ trích nàng.

Một khắc này, nàng thậm chí còn hiểu được dụng ý của thầy giáo, chỉ cần đè nàng xuống, nàng không dám nháo sự, cha mẹ của nàng cũng không dám nháo sự, chuyện này, liền được giải quyết tốt đẹp. Nàng luôn một mực nhát gan, có thể là bởi vì sau khi đánh nhau vẫn còn xúc động, thế mà lại không còn thấy sợ thầy giáo nữa.

Sau khi nghe thầy giáo trách cứ mình hai câu, nàng liền quay đầu chạy về phía phòng hiệu trưởng. Vừa chạy, vừa gào khóc, khóc ra tất cả những ủy khuất mà cả một năm qua nàng phải chịu đựng. Có lẽ là trời cao chiếu cố, hiệu trưởng vừa lúc ở đó. Nàng chân trước đến phòng hiệu trưởng, chân sau thầy giáo cùng hai bên cha mẹ cũng đi theo.

Không đợi hiệu trưởng mở miệng, nàng liền kể ra từng chuyện từng chuyện nàng phải chịu đựng suốt một năm cho ông ấy nghe. Giống như cơn đại hồng thủy bùng nổ. Nàng trơ mắt nhìn thấy, sắc mặt giáo viên chủ nhiệm lớp của nàng tái xanh tái xám.

Lúc đó, nàng chính là ôm tâm thái muốn chết, mới không sợ phản ứng của giáo viên chủ nhiệm. Mấy lần chủ nhiệm lớp ngắt lời nàng, nàng cũng thét lên đè giọng của chủ nhiệm lớp xuống. Cuối cùng, nàng cơ hồ là gào thét nói ra chuyện mới phát sinh. Mỗi một phòng học, đều có camera giám sát, lời nàng nói là thật hay giả, chỉ cần kiểm tra là biết.

Hiệu trưởng trầm mặt nhìn chủ nhiệm lớp một cái, tiếp đó quay sang hỏi bạn cùng bàn của nàng: "Đều là thật?"

Không biết bạn cùng bàn là bị nàng hù dọa hay là bị hiệu trưởng hù dọa, tóm lại hắn thừa nhận tất cả. Cha mẹ nàng không ngờ nàng phải chịu nhiều ủy khuất ở trường học trong thời gian lâu như vậy, lập tức liền náo loạn lên. Mà cha mẹ của bạn ngồi cùng bàn, biết mình đuối lý, chỉ có thể liên tiếp xin lỗi. Chuyện này, cuối cùng hiệu trưởng xử lý coi như công bằng.

Chủ nhiệm lớp của nàng, hình như là bị điều đến thư viện của địa phương nào đó, tóm lại sáu năm tiểu học của nàng, không còn gặp mặt chủ nhiệm lớp lần nào nữa.

Còn bạn cùng bàn kia, hiệu trưởng đình chỉ học hắn ba ngày về nhà cảnh, đồng thời phải xin lỗi nàng trước mặt mọi người.

Cha mẹ của thằng đó còn muốn cầu tình, miễn cho hắn phải nói xin lỗi trước mặt mọi người.

Lúc đó, nàng còn nhớ kỹ mình nước mũi nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn bảo trì bộ dáng hung ác, dậm chân nói: "Nếu nó không xin lỗi, cháu sẽ mỗi ngày đều đánh nhau với nó, đánh đến chết thì thôi, ngược lại cháu cũng không muốn sống nữa!"

Có thể lúc đó bộ dáng nàng tóc tai bù xù, có thể là vì ngữ khí tuyệt vọng của nàng, cũng có thể nghĩ đến bộ dáng điên cuồng lấy ghế đập người của nàng. Tóm lại, lời này vừa quẳng xuống, cha mẹ bạn cùng bàn liền thần kỳ không nói thêm gì nữa.

Chuyện này, cứ như vậy giải quyết.

Từ đó về sau, trong lớp không còn ai dám khi dễ nàng, nói xấu nàng, ít nhất là không dám nói trước mặt. Thậm chí, những người trước đó còn chế giễu nàng, cũng đều làm bạn với nàng.

Sau vụ việc kia, nàng liền suy nghĩ, nếu như vào lần đầu tiên bạn cùng bàn khi dễ nàng, nàng liền phản kích lại, thì sẽ không phải chịu những ủy khuất sau đó nữa không. Bất kể như thế nào, chuyện này, nàng đã giải quyết xong. Lấy bạo chế bạo có thể không phải là phương pháp tốt nhất, nhưng mà lại hữu hiệu nhất, ít nhất đối với nàng mà nói, là rất hữu hiệu.

Từ đó về sau, tính tình của nàng cũng thay đổi. Nàng không còn là đứa trẻ nhát gan sợ hãi nữa, dù đôi khi trong lòng thật sự rất sợ, nhưng vẫn phải làm ra dáng vẻ không hút hoảng hốt nào. Nàng bắt đầu trở nên mạnh mẽ, bạo dạn, cứng cỏi.

Con người chính là như vậy. Khi ngươi không sợ hãi, thế lực tà ác cũng sẽ phải cân nhắc một chút. Bất luận là bắt nạt học đường hay là ở chỗ làm việc, biện pháp này, đều rất hữu dụng.

Xe ngựa lộc cộc, suy nghĩ bay tán loạn, Chu Thanh nặng nề thở dài một hơi, suy nghĩ trở lại thực tế, vừa vặn xe ngựa đã dừng lại trước cửa tiệm lẩu Nồi Đồng.

P/s: Mong rằng mỗi bạn học sinh đều không phải là nạn nhân của bạo lực học đường. Những người đi bao lực hãy thử một lần đặt mình vào vai nạn nhân để cảm nhận. Còn những ai là nạn nhân, hãy lên tiếng, hãy tìm người đáng tin cậy giúp đỡ. Trong trường hợp bị dồn đến chân tường, hãy phản kháng! Đừng im lặng, đừng chịu đựng. Điều đó không giúp bạn khỏi bị bạo lực mà vô hình chung còn tiếp tay cho những kẻ xấu làm chuyện xấu hơn. Mong các bạn có thể giống như Chu Thanh, trước khi chờ đợi được người khác bảo vệ, hãy tự tìm cách bảo vệ chính mình trước đã.
Nhấn Mở Bình Luận