Dù chỉ là chút ngờ vực vô căn cứ, nhưng cũng đủ tạo thành một vết rách trong lòng. Một khi lỗ hổng bị xé ra, suy nghĩ tiếp những chuyện người cùng việc năm đó liền sẽ không còn đơn thuần như trước nữa.
Ánh mắt Hoàng thượng xẹt qua cái vòng tay kia, lại chuyển về phía trưởng công chúa.
"Mặt mũi của Hoàng tỷ, trẫm tất nhiên muốn cho, nhưng trẫm muốn xây dựng hệ thống đường thủy, Thạch đại nhân lại không chịu đứng cùng một đường với trẫm, quả thực khiến trái tim trẫm băng giá."
Bộ dáng Hoàng thượng giống như đang phải chịu ủy khuất lớn lao. Ông rầu rĩ thở dài, cực kì khó chịu.
Hoàng thượng nói như thế, trưởng công chúa lập tức buông lỏng cảm giác kinh nghi trong lòng. Đã nói rồi mà, hoàng thượng sao có thể đối xử với bà ta như vậy kia chứ. Thì ra là bởi vì Thạch thượng thư, bà ta là bị giận lây.
Nghĩ tới đây, trưởng công chúa cười nói: "Bệ hạ bớt giận, Thạch thượng thư mặc dù là con rể của ta, nhưng chuyện triều chính, ngài cũng biết đấy, ta từ trước tới giờ không tham dự, chuyện xây dựng đường thủy, cụ thể như thế nào, ta lại không thể chi phối ý nghĩ của hắn."
Hoàng thượng liền tỏ ra tức giận.
"Hoàng tỷ không thể chi phối việc hắn nghĩ như thế nào về việc thủy vận, trẫm liền không thể quản lý việc Thẩm Lệ có phải cưới Thạch Nguyệt Hinh hay không."
Trưởng công chúa thấy dáng vẻ tức giận của hoàng thượng, bật cười: "Bệ hạ, người đang lẫn lộn việc công việc tư đấy."
"Theo trẫm thấy, cứ quyết định như vậy đi, nếu như Thạch thượng thư đồng ý việc xây dựng giao thông đường thủy, thì trẫm liền ban hôn."
"Bệ hạ, như vậy không phải là đang làm khó ta sao!" Trưởng công chúa đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hoàng thượng liền nói: "Trẫm cũng không dám khó xử Hoàng tỷ, chuyện này, trẫm cũng đã cho tỷ một lời chắc chắn, cụ thể như thế nào, Hoàng tỷ tự quyết định."
Dừng một chút, Hoàng thượng chợt nghĩ đến điều gì, nói tiếp: "Đúng rồi, vừa nãy mẫu hậu còn nói, muốn triệu tỷ tiến cung nói chuyện đấy, tỷ nên qua bên đó nhìn xem là có chuyện gì, còn chuyện ban hôn, lúc nào Thạch thượng thư đổi ý Hoàng tỷ lại đến tìm trẫm!"
Lúc này, nội thị tổng quản cũng phối hợp nói nhỏ một câu: "Bệ hạ, vừa rồi Tiểu Thuận Tử hồi bẩm, lúc Ngự Thiện phòng đến dâng canh cho Hoàng Hậu nương nương, vô ý làm đổ một ít xuống đường Vĩnh Xuân, từ Ngự Thư phòng đến Từ Ninh cung, vừa vặn phải đi qua nơi đó, bây giờ còn là trời đông giá rét.."
Hoàng thượng liếc mắt, gắt: "Tìm một chiếc kiệu mềm nâng qua là được! Trong cung thiếu mềm kiệu sao?"
Nội thị tổng quản lập tức im miệng cúi đầu.
Trưởng công chúa hành lễ với hoàng thượng, sau đó cáo lui.
Bên ngoài Ngự thư phòng, tổng quản nội thị dùng tốc độ nhanh nhất an bài kiệu mềm.
Hai cái kiệu mềm. Trưởng công chúa nghi ngờ chỉ vào cái kiệu còn lại, hỏi: "Sao lại có hai cái?"
Tổng quản nội thị kính cẩn đáp: "Dùng để đi đón Du quý nhân, trời đông giá rét, dùng kiệu mềm sẽ thuận tiện hơn ạ."
Trưởng công chúa liền không nhiều lời nữa, quay đầu ngồi lên một chiếc kiệu.
Hai cỗ kiệu cơ hồ là đồng thời lên đường, vừa ra khỏi Ngự thư phòng, một cỗ đi về phía bên trái, một cỗ đi về phía bên phải. Vào đông trời giá rét, vì giữ ấm, kiệu mềm được làm kín kẽ giống như một chiếc xe ngựa. Trong kiệu điểm huân hương.
Trưởng công chúa lắc lư ngồi trên kiệu ấm, ngửi hương thơm nhàn nhạt, chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ. Là do những ngày gần đây quá mệt mỏi sao? Mí mắt mấy lần đánh nhau, cuối cùng nặng nề khép lại.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau đó, tổng quản nội thị quay trở về ngự thư phòng.
"Bệ hạ, đã làm xong."
Hoàng thượng cúi đầu nhìn tấu chương, 'ừ' một tiếng rồi không nhiều lời nữa. Tất nhiên Phúc Thụy cầu kết với Trữ vương cùng Trấn Quốc Công, vậy thì chờ xem nếu Phúc Thụy mất tích, ai sẽ là kẻ chó cùng rứt giậu trước tiên.
Kinh đô, gió tanh mưa máu, sóng ngầm mãnh liệt.
Huyện Thanh Hà.
Vốn dĩ theo kế hoạch, sáng sớm hôm sau hai người Chu Thanh sẽ đi đến xưởng dệt của ông chủ Mạnh, kết quả bởi vì phu nhân của Triệu Đại Thành trong lúc chơi mạt chược vô ý bị thương cánh tay, trong lúc nhất thời Triệu Đại Thành không thể đi được, đành phải lùi lại năm ba ngày.
Khó khăn lắm hôm nay Triệu Đại Thành mới rảnh, sáng sớm, họ ngồi trên 3 chiếc xe ngựa, đi thẳng đến xưởng dệt. Xưởng dệt ở một thôn trang nằm giữa huyện Thanh Hà và Bình Châu gọi là Từ Gia thôn. Đây là nguyên quán của ông chủ Mạnh. Chỉ một xưởng dệt vải, cơ hồ nuôi sống toàn bộ thôn dân Từ Gia thôn, từng nhà đều có nữ nhân làm việc ở đây.
Buổi sáng lúc rời đi, bầu trời vẫn vô cùng trong xanh. Nhưng xe ngựa đi được nửa đường, mây đen liền dày đặc, chưa đếm thời gian uống một chén trà, từng bông tuyết như lông ngỗng theo từng cơn gió lớn, rì rào rơi xuống. Gió tuyết này tới đột ngột, giống như có thần tiên độ kiếp hay yêu tinh tác quái vậy. Trong lúc nhất thời, trời đất trắng xóa một mảnh, tầm nhìn không quá 10m.
Lý Nhất đánh xe ngựa, gió tuyết quá lớn khiến hắn không thể mở nổi mắt.
"Chu cô nương, e là không thể tiếp tục lên đường rồi, nếu cứ đi về phía trước, vô cùng có khả năng là sẽ lạc đường."
"Nhưng nếu ở nguyên tại chỗ, chỉ sợ tuyết này có thể chôn sống chúng ta." Chu Thanh ngồi trong xe, nhìn gió truyết đầy trời bên ngoài, lớn tiếng nói với Lý Nhất.
Gió quá lớn, nếu nàng nói không đủ lớn, Lý Nhất căn bản là không thể nghe được.
Đang nói chuyện, gã sai vặt của Triệu Đại Thành đội gió tuyết đi tới.
Hắn lớn tiếng hô: "Chu cô nương, lão gia của chúng ta nói, dùng dây thừng nối liền ba chiếc xe ngựa lại, xe của ông chủ Mạnh sẽ dẫn đầu, hắn biết đường, chúng ta ra roi thúc ngựa mau chóng đuổi tới Từ Gia thôn."
Gã sai vặt vừa nói chuyện, vừa giao một đầu dây thừng thô to cho Lý Nhất, sau đó quay đầu biến mất trong màn tuyết.
Lý Nhất không trực tiếp cột dây thừng vào xe ngựa, mà là nắm chặt trong tay, như vậy hắn có thể cảm nhận được tốt hơn khi xe ngựa phía trước có thay đổi phương hướng. Rất nhanh dây thừng bị kéo căng, Lý Nhất giơ roi đánh ngựa. Xe ngựa một lần nữa lao nhanh trong cơn bão tuyết.
Từ trước tới nay, Chu Thanh chưa từng gặp qua trận tuyết nào lớn như vậy. Nếu trận tuyết này kéo dài, chỉ sợ là sẽ tạo thành thiên tai.
Ghé vào bên cửa sổ nhìn tuyết đổ một lúc, nàng rụt cổ lại kéo màn cửa xuống. Bởi vì xe ngựa đi nhanh, chất lượng cũng không phải quá tốt, cho nên xe đi rất xóc nảy. Chu Thanh đang bị xóc đến chết đi sống lại, thì xe ngựa chợt dừng lại.
Chu Thanh vén rèm lên hỏi: "Đến rồi?"
Lý Nhất đưa sợi dây thừng trong tay cho Chu Thanh nhìn.
"Dây thừng nối với xe phía trước đã đứt."
Chu Thanh.. Đứt?
Chỗ này, trước không có thôn sau không có nhà, tuyết lớn mênh mông hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, bọn họ phải làm sao bây giờ. Chu Thanh không có chút kĩ năng sinh tồn nơi dã ngoại, chỉ có thể gửi hi vọng vào Lý Nhất.
Lý Nhất.. Tuyết lớn che phủ hết thảy, hắn cho dù có thông thiên nhãn cũng không nhìn được bao xa. Cũng may người không nhìn thấy phương hướng, nhưng vẫn còn ngựa a!
Lý Nhất nhẹ nhàng vỗ vỗ con ngựa.
"Đại nhân của chúng ta mặc dù ở kinh thành, nhưng mà vẫn thời khắc nhớ thương Chu cô nương. Đây là con ngựa tốt nhất được đại nhân đặc biệt tuyển chọn trong quân đội cho Chu cô nương. Trí nhớ của nó vô cùng tốt, có thể phân rõ phương hướng, chúng ta tìm không thấy Triệu Đại Thành, nhưng mà có thể quay trở về huyện Thanh Hà. Chu cô nương yên tâm, ngựa do đại nhân chúng ta chọn chắc chắn có thể đưa chúng ta bình an trở về."
Chu Thanh phát hiện, kể từ sau khi Thẩm Lệ hồi kinh, những người mà hắn lưu lại, phàm là bắt được một chút xíu cơ hội, cũng sẽ ở trước mặt nàng mà quảng cáo cho Thẩm Lệ. Một lần lại một khẳng định sự tồn tại của hắn. Thế mà nàng lại còn cảm thấy vui vẻ kìa!
Nhìn con ngựa kia một cái, Chu Thanh nói: "Đi, vậy chúng ta trở về, khổ cực cho ngươi rồi."
Chu Thanh lùi vào xe ngựa, Lý Nhất lái xe quay trở về.
Đi tới, đi tới. Hắn phát hiện đường này không quá thích hợp. Con đường vốn có thể tạm coi là bằng phẳng, thế mà dần dần gập ghềnh hơn. Hơn nữa, còn có sườn núi. Đi thêm một lúc, lại thấy từng mảnh rừng cây xuất hiện trước mặt.
Lý Nhất lái xe..
Chu Thanh ngồi trong xe..
Bọn họ dưới sự dẫn đường của con ngựa cực phẩm do Thẩm Lệ cố ý chọn lựa, oanh oanh liệt liệt bị lạc đường.