Chu Hoài Sơn uống thuốc xong liền nằm ngủ mê man. Chu Thanh lo lắng bệnh tình của hắn xấu đi, cả đêm canh giữ trong phòng Chu Hoài Sơn, gục xuống bàn ngủ gật.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh bị tiếng rên hừ hừ của Chu Hoài Sơn đánh thức. Nghe được âm thanh, Chu Thanh bị dọa giật mình lập tức ngồi bật dậy, nhào về phía Chu Hoài Sơn.
"Cha, thế nào rồi?"
Chu Hoài Sơn đã ngồi lên, sâu kín nhìn Chu Thanh, hỏi: "Miệng của con, sao lại bị rách da thế kia?"
Chu Thanh.. Mới vừa tỉnh giấc, còn chưa tỉnh táo, vừa nghe thấy Chu Hoài Sơn hỏi, lại càng mơ màng hơn. Miệng của ta bị rách da ấy hả? Vô thức đưa tay sờ lên miệng, lại nhớ đến hôm qua, hai vành tai Chu Thanh lập tức đỏ lên.
"Hừ! Ta biết ngay mà!" Nhìn bộ dạng này của Chu Thanh, Chu Hoài Sơn liền bày ra dáng vẻ của người từng trải, trợn trắng mắt. Đáng ghét a!
"Nhanh làm cơm cho ta ăn đê, ăn cơm xong ta còn phải đọc sách! Thực sự là tức chết ta rồi!"
Chu Thanh.. cảm giác có tật giật mình tự nhiên sinh ra, nàng vò vò góc áo, ra vẻ lấy lòng.
"Cha, người đừng sinh khí, cái kia, hôm nay cho người nghỉ định kỳ có được không?"
Chu Hoài Sơn xem thường nói: "Nghỉ định kỳ cái rắm! Lúc này ta còn có thể nghỉ định kỳ sao? Ta phải ngày đêm học hành cực khổ mới có thể giúp con thuận lợi xuất giá đi tìm cái tên đầu heo kia!"
Chu Thanh.. "Nhưng chân của cha.."
Chu Hoài Sơn trơn tru nhấc chân lên: "Chân không sao."
Đêm qua còn sưng lên như cái bánh bao lớn, bây giờ đã triệt để tiêu sưng, chỉ là chỗ mắt cá chân vẫn còn hơi đỏ.
Mắt thấy như thế, Chu Thanh mới yên lòng.
Bầu không khí trong phòng thực sự quỷ dị, Chu Thanh cười ha ha ha vài tiếng, bỏ lại một câu "chân cha đã không sao thì tự đi ăn cơm đi", rồi quay đầu rời đi.
Sau trận bão tuyết hôm qua, hôm nay mặt trời lại rực rỡ treo trên cao. Trong góc tường viện, gốc mai vàng đang tỏa ra mùi hương thơm ngát, theo cơn gió bay tới chóp mũi Chu Thanh. Không khí thanh tân làm cho lòng người nhẹ nhàng khoan khoái, Chu Thanh hít sâu vài hơi, đưa tay sờ lên miệng rồi nhấc chân trở về phòng.
Con chim ưng kia, dường như xuất hiện chính là vì Chu Hoài Sơn. Thẩm Lệ không ở đây, nàng cũng không thể biết được rốt cuộc chuyện trúng độc là như thế nào.
Tiệm lẩu vẫn hoạt động như thường lệ, sáng sớm Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị đã đến tiệm chuẩn bị. Chu Thanh ăn xong điểm tâm, cũng đi tìm Triệu Đại Thành thương nghị chuyện hợp tác với ông chủ Mạnh.
Bình Châu.
Bởi vì hôm qua Thẩm Lệ đã ám sát thành công Trấn Quốc Công, mặc dù Trấn Quốc Công chưa lập tức mất mạng, nhưng lại bị trọng thương. Lại thêm đã biết chủ nhân thật sự đứng phía sau tiệm lương thực Hữu Tài chính là trưởng công chúa Phúc Thụy. Vậy thì giữ lại tiệm lương thực Hữu Tài này cũng không còn tác dụng gì nữa.
Trung Thúc chạy suốt đêm tới nơi, bắt toàn bộ tiểu nhị của tiệm lương thực Hữu Tài lại, tra tấn lấy khẩu cung ngay trong đêm. Thiên hạ này, không có ai là ảnh vệ không cạy miệng ra được. Trải qua một giờ chiến đấu anh dũng, khẩu cung liền có được toàn bộ.
Tiệm lương thực Hữu Tài bán thịt dê cho tiệm lẩu Nồi Đồng, bởi vì tiệm lẩu cần số lượng lớn, nên tiệm lương thực liền trực tiếp vận chuyển thịt lấy được từ quân doanh giao cho tiệm lẩu. Độc có trong thịt, không phải là do tiệm lương thực Hữu Tài hạ. Độc kia đã có ngay từ lúc còn trong quân doanh. Là có người biết tiệm lương thực Hữu Tài bán lượng lớn thịt dê cho tiệm lẩu Nồi Đồng, nên muốn cản trở, hay là có người muốn hạ độc cho các tướng sĩ?
Cầm trong tay bản cung khai, ngay trong buổi sáng hôm ấy, Thẩm Lệ đã đạp tung cổng doanh trại của Trấn Sóc quân. Một thân trường bào màu thạch anh bó sát, đã phác họa ra dáng người cao nhất bừng bừng sát khí của Thẩm Lệ. Ngũ quan của hắn vốn vô cùng kiên nghị, bây giờ còn có thêm vẻ tức giận phiền chán, khí thế quanh thân càng trở nên uy nghiêm khiến cho người ta không rét mà run. Thân là đầu lĩnh ảnh vệ, nhiều năm đi trên đường đao mũi kiếm, vì vậy sát ý quanh thân hắn ngay cả các tướng sĩ quanh năm chinh chiến sa trường cũng khó mà bì kịp.
Thẩm Lệ nhấc chân đá văng cổng doanh trại Trấn Sóc Quân, giơ tay vung về phía trước, hạ lệnh: "Ảnh vệ phá án!"
Bốn chữ, cứng rắn như sắt thép.
Hôm qua Trấn Quốc Công bị người đánh lén ám sát, đã khiến toàn bộ quân doanh xôn xao huyên náo, bây giờ Trấn Quốc Công bị trọng thương, thích khách còn chưa bắt được, trong lòng các binh sĩ trong quân doanh vốn đã bàng hoàng. Lúc này, người của ảnh vệ lại đột nhiên xuất hiện, càng đẩy phần kinh hoảng này lên đến đỉnh điểm.
Thẩm Lệ không chút biến sắc, trực tiếp đi thẳng vào quân doanh. Phía sau hắn đi theo hơn mười ảnh vệ cốt cán.
Binh sĩ gác cửa Quân doanh không dám ngăn cản, cuống quít chạy về hồi bẩm. Trấn Quốc Công đang hôn mê bất tỉnh, đại nhi tử Tô Hành của ông ta nghe được tin tức, lập tức đi ra ngoài nghênh đón.
Quanh năm chinh chiến, gương mặt của Tô Hành đầy vẻ khắc khổ sương gió, còn mang theo một vết sẹo do bị đao cắt, chính bởi vì như vậy, hắn liền vô cùng xem thường những đại thần trong triều. Hắn thấy, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám phế vật sống trong nhung lụa.
Mà Thẩm Lệ, lại không hề giống đám người kia. Thẩm Lệ là chó săn của hoàng đế. Dù có nhiều huyết tính hơn đám phế vật kia nhưng lại bị dùng nhầm chỗ, người tốt đẹp không làm, lại đi làm chó. Hắn nhìn Thẩm Lệ không vừa mắt.
Mấy bước ra đến cổng lớn doanh trại, chỉ thấy Thẩm Lệ sắc mặt khó coi đang đi tới.
Tô Hành không vui nhướng mày hỏi: "Đây là quân doanh của Trấn Sóc Quân, là nơi trọng địa quân sự, người rảnh rỗi cùng chó không được đi vào! Quy định ở ngoài cửa, Thẩm đại nhân chẳng lẽ không biết chữ sao?"
Thẩm Lệ đi đến trước mặt Tô Hành, dừng bước chân.
Trong tay cầm lời khai, trực tiếp giơ ra trước mắt Tô Hành nói: "Phụng mệnh làm việc!"
Tô Hành nhìn lướt qua, chẳng thèm để ý, hừ lạnh: "Trấn Sóc Quân của ta trung thành tuyệt đối, không đảm đương nổi cái mũ Thẩm đại nhân chụp cho. Trước đây tướng sĩ chúng ta tắm máu chiến đấu, bảo vệ giang sơn, thủ hộ bách tính. Chúng ta người chết kẻ bị thương, chẳng lẽ không đáng giá để triều đình khen thưởng lại chỉ có thể đổi lấy sự ngờ vực vô căn cứ?"
Thẩm Lệ cường thế xuất hiện, khiến cho chúng tướng sĩ Trấn Sóc Quân càng ngày càng tụ tập đến nhiều hơn. Bọn họ đứng phía sau Tô Hành, dùng ánh mắt cùng chung mối thù với Tô Hành mà trừng Thẩm Lệ. Tô Hành nói xong, trên mặt bọn họ lại càng tràn ngập phẫn nộ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Yêu Thầm Vợ Cũ
3. Giáo Bá Có Thuật Đọc Tâm
4. Uyển Thượng Chi
=====================================
Đối với hành vi ác nhân cáo trạng trước, châm ngòi li gián của Tô Hành, Thẩm Lệ hoàn toàn không để ý tới, chỉ lạnh lùng nói: "Ảnh vệ chúng ta chỉ làm theo quá trình phá án, có người tố cáo các ngươi đầu cơ trục lợi quân nhu, mưu cầu bạo lợi, mà ta đã tới tiệm lương thực Hữu Tài thẩm vấn tiểu nhị ở đó, bọn hắn cũng xác nhận, toàn bộ thịt của tiệm lương thực Hữu Tài đều bắt nguồn từ Trấn Sóc Quân của ngươi, dựa theo quá trình, ta.."
Thẩm Lệ còn chưa nói xong, chợt ngửi thấy mùi canh thịt dê thơm nồng bay vào trong mũi. Thẩm Lệ nhíu chặt hàng mày, nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một lão giả mặc thường phục đang bưng một cái nồi đất đi qua. Mùi thịt dê chính là tỏa ra từ cái nồi đất này.
Mắt thấy Thẩm Lệ nhìn chằm chằm nồi đất, Tô Hành lập tức cười to.
"Như thế nào, ngươi tận trung cương vị như thế, hoàng đế thậm chí ngay cả xương cũng không chịu thưởng cho ngươi ăn sao? Nếu đã tới quân doanh của chúng ta, chúng ta rộng lượng cũng không so đo với việc người tới hưng sư vấn tội nữa, tới, ăn một bát thịt dê đi!"
Hắn thầm mắng Thẩm Lệ cùng ảnh vệ là chó, chọc cho đám tướng lãnh đứng phía sau lưng bật cười vang.
Thẩm Lệ không để ý hắn, chỉ nói: "Ta muốn gặp Trấn Quốc Công."
Tô Hành liền nhổ một ngụm nước bọt xuống dưới chân Thẩm Lệ.
"Ngươi tới vừa đúng lúc, ta không biết quân doanh của ta có buôn bán quân nhu hay không, nhưng mà, hôm qua cha ta bị người ám sát. Cha ta chính là trụ cột triều đình, việc này, ảnh vệ các ngươi nhất thiết phải tra rõ cho ta! Trong vòng ba ngày, ta muốn biết hung thủ là ai!"
Thẩm Lệ nhíu mày, bày ra dáng vẻ giật mình.
"Trấn Quốc Công bị ám sát? Làm sao có thể, nơi này chính là quân doanh Trấn Sóc Quân, người nào có thể ám sát Trấn Quốc Công ngay trong quân doanh kia chứ!"
Thẩm Lệ ngừng nói, ánh mắt đảo qua chúng tướng sĩ đứng sau lưng Tô Hành.