Chu Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị đại phu xem bệnh cho cha nàng hôm trước đang đứng cách đó không xa. Trong lòng nổi lên nghi ngờ, nhưng ngoài mặt Chu Thanh lại không biểu hiện gì, chỉ dừng bước chân lại.
Lý Nhị nói nhỏ vào tại nàng một câu: "Sao hắn lại tới đây, cũng không thể là tới nhận sai a."
Đang nói chuyện, đại phu đã tiến lên trước.
"Chu cô nương, độc của lệnh tôn đã được giải rồi sao?"
Chu Thanh..
Đại phu quan tâm bệnh tình của bệnh nhân một chút cũng là chuyện rất thường gặp. Nhưng mà..
Nhíu mày đánh giá thần sắc của đại phu, hình như, cũng không giống là đang quan tâm a. Mà giống như muốn nghiệm chứng cái gì thì đúng hơn! Đừng hỏi nàng vì sao lại biết, đây chính là hỏa nhãn kim tinh do nhiều năm kinh nghiệm làm quản lí tiêu thụ mà có a!
Vô duyên vô cớ, đã qua hai ba ngày, đột nhiên tự mình đến cửa nhà nàng chặn đường, nghe ngóng độc của cha nàng? Hơn nữa, giọng còn lớn như vậy?
Còn nữa, ba ngày trước mặc dù hạ tuyết lớn, nhưng huyện nha đã sớm cho người quét dọn sạch sẽ tuyết trong thành, sao trên giày của ông ta lại dính nhiều tuyết thế? Dược đường đã rảnh rỗi như vậy, ông ta còn có thời gian đi ra ngoài thành thưởng tuyết sao?
Hồ nghi trong chớp mắt, Chu Thanh nhìn qua đầu vai đại phu, nhanh chóng nhìn về phía đại phu vừa đi tới. Nơi đó có một chiếc xe ngựa đang đậu. Trên xe có xe phu, bên cạnh xe còn có gã sai vặt, nhưng xe vẫn không nhúc nhích. Nghĩ đến hôm nay, lúc nói chuyện hợp tác, Triệu Đại Thành đã nói, có người tới huyện Thanh Hà nghe ngóng xem nhà ai nuôi chim ưng..
Tâm tư hơi chuyển, Chu Thanh lạnh mặt nói: "Ông còn không biết xấu hổ mà tới nhà ta hỏi chân của cha ta?"
Đại phu.. Khẽ giật mình, nghẹn họng trân trối nhìn Chu Thanh. Sao ta lại phải.. xấu hổ?
Gương mặt Chu Thanh lập tức tràn ngập nộ khí.
"Cha ta chẳng qua chỉ là bị đau chân, ông làm đại phu, xem trọng chữ tâm, vì muốn bán được dược liệu đắt giá trong tiệm, ông liền gạt chúng ta nói cha ta bị trúng độc, còn bảo chúng ta đi tìm xương ưng! Ông có biết đêm hôm đó chúng ta đã bị dọa cho suýt chút nữa đã phải chuẩn bị hậu sự cho cha ta không hả?"
Đại phu..
Bị Chu Thanh nói trúng chuyện bán thuốc giá cao, ông ta liền thầm chột dạ, né tránh cái nhìn quái gở của Chu Thanh.
Chu Thanh hừ lạnh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Yêu Thầm Vợ Cũ
3. Giáo Bá Có Thuật Đọc Tâm
4. Uyển Thượng Chi
=====================================
"Như thế nào? Hôm nay đây là để hỏi thăm một chút, còn muốn tiếp tục bán cho chúng ta dược liệu giá cao sao?"
Đại phu ho một tiếng che đậy sự lúng túng.
"Chu cô nương đừng hiểu lầm, Thiên Ma tán.."
Chu Thanh không để ông ta nói hết câu.
"Hiểu lầm? Ta hiểu lầm ông cái gì? Chẳng lẽ ông không khai thêm mấy vị thuốc đắt tiền trong phương thuốc cho cha ta sao? Chẳng lẽ không phải ông cố tình nhìn chúng ta lo lắng hốt hoảng, muốn bán cho chúng ta thuốc giá cao? Cái gì mà Thiên Ma tán, cha ta chính là đau chân, ông liền gạt chúng ta nói là trúng độc! Nếu cha ta thật sự trúng độc, dựa theo ông nói, không có xương ưng liền phải cưa chân, vậy vì sao cho đến bây giờ cha ta vẫn không có chuyện gì?"
Đại phu.. Môi khẽ mấp máy mấy lần, lúng túng cười nói: "Lệnh tôn không dùng xương ưng sao?"
Chu Thanh trợn trắng mắt.
"Ông nói thử xem, chỗ nào có chim ưng!"
Đại phu.. Chẳng lẽ là hắn chẩn đoán sai? Chu Hoài Sơn không phải bị trúng độc, chỉ là trẹo chân đơn thuần? Không phải a, mặc dù ông ta tham tiền bán cho Chu gia mấy vị thuốc giá cao, nhưng y thuật của ông ta không có vấn đề a! Không thể chẩn đoán sai được. Lúc đó triệu chứng của Chu Hoài Sơn đích thật là dáng vẻ khi Thiên Ma tán phát độc mà.
Trong lòng có chút do dự, đại phu không nhịn được quay đầu liếc nhìn xe ngựa.
Nhìn hành động của đại phu, Chu Thanh cảm thấy mình đã đoán đúng rồi.
Đúng lúc này, Chu Bình đang đeo một cái túi vải nhỏ, vui vẻ ngâm nga một bài hát đi tới. Đại phu nghe thấy động tĩnh, liếc nhìn Chu Thanh một cái, lập tức chạy đến trước mặt Chu Bình, vội vã hỏi: "Độc trên chân nhị bá ngươi đã giải được chưa?"
Chu Thanh..
Chu Bình bị ông ta làm cho sợ hết hồn, vỗ ngực tức giận mắng: "Nhị bá của ông mới trúng độc ấy! Cả nhà nhị bá ông đều trúng độc!"
Bán cho nhà hắn thuốc giá cao cũng thôi đi, lại còn lớn giọng nói ra chuyện nhị bá hắn trúng độc như vậy. Nếu để người khác nghe được, vạn nhất ảnh hưởng đến sinh ý của tiệm lẩu nhà hắn thì làm sao bây giờ! Tỷ hắn cũng đã nói, quyết không thể để người ta biết nhị bá trúng độc!
Còn đại phu thì sao! Giữ bí mật thông tin của bệnh nhân là y đức của đại phu đấy!
Chu Bình hung ác trợn mắt nhìn đại phu, bạch bạch bạch chạy về phía Chu Thanh, giống như tố cáo nói: "Đại tỷ, ông ta nói nhị bá trúng độc!"
Đại phu.. Đứa nhỏ này cũng chỉ năm, sáu tuổi, ông ta lại đột nhiên hỏi, nó cũng không thể kịp phản ứng mà cố ý nói láo được. Sao nó cũng nói Chu Hoài Sơn không trúng độc? Chẳng lẽ ông ta thật sự chẩn đoán sai?
Chu Thanh quét mắt nhìn đại phu, bày ra dáng vẻ đại nhân không chấp tiểu nhân.
"Mấy vị thuốc giá cao kia cũng coi như là thuốc bổ thượng hạng, nhà ta vẫn mua nổi, ta cũng không truy cứu trách nhiệm của ông nữa. Nhưng mà, nếu lại để cho ta phát hiện nhà ông làm ra loại chuyện như vậy, thì chớ có trách ta vạch trần ông!"
Chu Thanh nói xong, liền dẫn Chu Bình về nhà.
Đại phu có chút ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.
Trong xe ngựa, màn xe khẽ nhúc nhích, nam nhân đứng cạnh màn xe cúi đầu nghe người bên trong phân phó, sau đó nhấc chân đi tới cạnh Chu Thanh.
"Cô nương."
Bộ dáng hắn cao lớn, trực tiếp chặn đường đi của Chu Thanh. Sau lưng Chu Thanh, Lý Nhị đang muốn tiến lên, đã bị nàng như có như không ngăn lại.
Chu Thanh lui về sau một bước, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt bất thiện, hỏi: "Quen biết?"
Người tới chính là thân binh của Tô Hành, hắn lạnh mặt nói: "Vừa rồi nghe được cô nương cùng vị đại phu kia nhắc đến Thiên Ma tán, không biết cô nương có thể cho tại hạ xem phương thuốc mà ông ta kê cho cha cô hay không?"
Chu Thanh dò xét toàn thân trên dưới hắn một lượt. Bộ mặt thô ráp có thể thấy được là đã trải qua phơi gió phơi sương, ánh mắt sắc bén, hổ khẩu* có vết chai rất dày, có thể thấy được là một cái kẻ vũ đao lộng thương, trên chân đi giầy ống cao, loại giày này cũng không phổ biến trên phố. Ít nhất, sau khi nàng mở Cẩm Tú phường, toàn bộ huyện Thanh Hà chưa thấy qua một đôi giày nam kiểu này.
Thu ánh mắt lại, Chu Thanh nhìn thẳng vào thân binh.
"Ta có thể từ chối được không?"
Thân binh lắc đầu, đáp: "Không được."
Nói rồi, hắn bóp quyền, nắm đấm phát ra từng tiếng răng rắc.
Chu Thanh.. Nhíu mày mắt nhìn người nọ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đại phu.
"Ta biết ông tới là để làm gì!" Chu Thanh nói chắc chắn mười phần.
Đại phu.. Hả? Đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Thanh quay đầu nhìn về người trước mặt, lại nhấc tay đặt lên ngực hắn, nói: "Hừ! Các ngươi không phải là đã coi trọng nhà ta bây giờ có tiền, cha ta lại là viện trưởng Hoài Sơn thư viện, tương lai tiền đồ vô lượng, tam thúc ta kinh doanh tiệm lẩu, cho nên muốn cưới ta đúng không?"
Đại phu.. Trừng to mắt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Chu Thanh, trong đầu trắng xóa một mảnh.
Thân binh bị Chu Thanh sờ ngực giật mình môt cái, sau đó.. Cưới ngươi? Thân binh lui về sa một bước, khóe mặt giật một cái.
Chu Thanh cũng tiến lên trước một bước, khinh bỉ lại miệt thị nói: "A! Nam nhân! Rất tốt, ngươi đã thành công hấp dẫn sự chú ý của ta!"
Thân binh.. "Cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, ta.."
"Hiểu lầm? Nam nhân, ta cảnh cáo ngươi, đừng có đùa với lửa, chính ngươi đốt lửa, ngươi phải tự mình dập tắt!"
Nói rồi, Chu Thanh lại tiến lên ép sát một bước.
"Ngươi muốn ở đây cùng ta chơi cho tình yêu với ta sao? Nam nhân!"
Thân binh.. Người này không phải là có vấn đề về thần kinh đấy chứ, há miệng ngậm miệng đều là nam nhân!
Chu Thanh nhìn thân binh, chợt liếm môi một cái, vẻ mặt rất đáng khinh.
"Nam nhân mà Chu Thanh ta sờ qua còn nhiều hơn so với số người ngươi từng gặp, muốn làm nam nhân của ta? Ngươi không xứng! Cút đi!"
Nói xong, Chu Thanh quay sang nói với đại phu: "Về sau, đừng có bày trò hề này ở trước mặt ta! Cổng nhà họ Chu chúng ta, không phải là dã nam nhân tùy tiện nào cũng có thể vào đâu!"
Đại phu..
Thân binh..
Ngươi đến cùng là đang nói cái gì thế hả!
Chu Bình khí thế hùng hổ đứng bên cạnh Chu Thanh, hai tay chống nạnh, nói với Lý Nhị: "Cầm đại đao dài một thước tới đây cho ta!"
Chú thích: *Hổ khẩu: Là vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn tay.
P/s: Tặng mọi người thêm một chương nhé. Nhớ theo dõi Hương và Dembuon.vn để đọc được những chương sớm nhất. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!