Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Đoan Khang Bá Phủ náo động lên loại chuyện đó, dù cho cuối cùng Thái Hậu nương nương lên tiếng, buộc ảnh vệ thả Đoan Khang Bá thì những người sáng mắt đều biết, đây là Thái Hậu nương nương ban an điển cho Đoan Khang Bá Phủ. Còn những món trân phẩm mà Đoan Khang Bá Phủ lấy ra kia, mọi người vẫn cho rằng, đây đều là lấy trộm được từ Vinh Dương Hầu Phủ. Vậy trộm được thế nào?

Vinh Dương Hầu Phủ đã bị diệt môn từ hai mươi năm trước, những bảo vật quý hiếm kia bỏ không ở nơi tử trạch không phải là quá lãng phí sao! Làm sao lại không thể lấy ra cho người ta hưởng dụng kia chứ! Vinh Dương Hầu Phủ đều chết hết cả rồi! Lại nói, dựa vào cái gì Đoan Khang Bá Phủ liền phải gánh vác tội danh trộm đồ này kia chứ! Dựa vào cái gì phụ thân nàng ta đã bị ảnh vệ đánh đập chỉ còn lại một hơi, bây giờ mạng sống như mành chỉ treo chuông, mà Chu Thanh vẫn còn ở đây tiêu diêu tự tại! Không có đạo lý này!

Vốn dĩ, nàng ta muốn để Tôn thị đến tìm Chu Thanh náo, chính là muốn thay đổi trọng tâm câu chuyện một chút, để cho mọi người nghĩ rằng, đây là ân oán cá nhân giữa Chu Hoài Sơn cùng Chu Hoài Hải. Là Chu Hoài Sơn muốn làm hại Chu Hoài Hải, mới dùng loại thủ đoạn này, cuối cùng liên lụy đến Đoan Khang Bá Phủ. Đoan Khang Bá Phủ mới là người bị hại. Không ngờ, Tôn thị cùng Hồng Liên đều là những kẻ giá áo túi cơm. Chút chuyện như vậy cũng làm không xong.

Một thân y phục diễm lệ, tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ thướt tha đi đến trước mặt Chu Thanh. Hàm dưới khẽ nâng, mang theo vẻ kiệt ngạo, kiêu căng.

"Ngươi chính là Chu Thanh sao? Hôm qua ta không đến dự cung yến, không ngờ hôm nay lại gặp được ngươi ở đây, như thế nào, người của phủ ta đắc tội ngươi sao?"

Chu Thanh quét mắt đánh gia trên dưới nàng ta một lượt.

"Cũng không thể nói là đắc tội, có điều, có một số việc cần quan phủ chủ trì công đạo."

Tam tiểu thư hừ lạnh, đáp: "Hôm nay Kinh Triệu Duẫn không làm việc, Chu cô nương muốn chủ trì công đạo, không ngại nói với ta, ra một cái giá, ngươi muốn bao nhiêu bạc?"

Chu Thanh nhếch miệng nở nụ cười: "Ngươi nhìn ta giống như thiếu bạc sao? Ta chỉ thiếu việc vui thôi, hôm nay không làm việc, vậy thì còn ngày mai a, ta đây không vội."

Tam tiểu thư không khỏi sửng sốt giây lát, ánh mắt thoáng biến đổi, nhìn chằm chằm Chu Thanh gằn giọng: "Thả người của ta ra."



"Người của ngươi chỉ điểm Tôn thị nhục nhã ta."

"Ngươi không có bằng chứng!"

"Ta không có bằng chứng cho nên mới muốn báo quan đấy, quan phủ làm việc gì, không phải chính là điều tra chân tướng sao? Không phải là chủ trì công đạo à? Nếu như ta có bằng chứng, thì còn cần quan phủ làm gì, cần quan sai làm cái gì! Chẳng lẽ nhân chứng vật chứng, còn cần người bị hại tự đi chuẩn bị sao! Nếu không có thì không xứng làm người bị hại à?"

Tam tiểu thư bị nàng nói cho nghẹn họng: "Miệng lưỡi của ngươi đúng là bén nhọn! Được, ngươi muốn báo quan thì ta phụng bồi, nhưng mà, hôm nay Kinh Triệu Duẫn không làm việc, ngươi cũng không thể bắt giữ người của ta không thả."

Chu Thanh nhún vai, đáp: "Đấy là chuyện của ngươi, ta muốn xem, ngươi đường đường là tam tiểu thư phủ Đoan Khang Bá, có năng lực khiến Kinh Triệu Duẫn mở nha hôm nay không."

"Ngươi.." Tam tiểu thư lập tức giơ tay chỉ thẳng mặt Chu Thanh.

Chu Thanh khẽ nhấc mí mắt, đẩy ngón tay Tam tiểu thư ra, cười đến là vô lại.

"Chớ nói tỳ nữ của ngươi, ngay chính Tam tiểu thư mà đi theo ta về nhà, ta có thể nuôi được, như thế nào, đi không?"

Sắc mặt tam tiểu thư lập tức xanh mét, quay sang phân phó tỳ nữ thiếp thân của mình: "Đi Kinh Triệu Duẫn!"

"Nhưng mà tiểu thư, hôm nay.."

"Vậy liền để hắn mở nha môn!"

Tỳ nữ dừng một chút, nhìn sắc mặt Tam tiểu thư, vâng lời quay đầu rời đi. Nàng ta vừa đi, Tam tiểu thư liền quay sang nhìn Tôn thị, dọa cho Tôn thị giật mình, không khỏi nhéo nhéo tay.

Tam tiểu thư thu hồi ánh mắt, nhìn Chu Thanh nói: "Nếu ngươi đã khăng khăng muốn báo quan, Đoan Khang Bá Phủ chúng ta cũng không phải là ác bá ức hiếp dân chúng, ta phụng bồi, nhưng ta cảnh cáo trước, nếu như ngươi hung hăng càn quấy cố tình gây sự, hôm nay phải xin lỗi Đoan Khang Bá Phủ chúng ta cho thỏa đáng."

Chu Thanh gật gật đầu, nói: "Đi, hôm nay Kinh Triệu Duẫn có thể mở nha không?"

Tam tiểu thư không để ý tới nàng, quay đầu đi về phía xe ngựa của mình.

Gã sai vặt đứng cạnh thấp giọng nói với Chu Thanh vài câu, Chu Thanh cười nói: "Không sao."



Nói rồi, nàng cũng không lên xe, mà trực tiếp đi bộ đến Kinh Triệu Duẫn. Tôn thị cùng Hồng Liên bất đắc dĩ đi theo phía sau lưng nàng.

Đám đông vây xem náo nhiệt, càng lúc càng hiếu kỳ không biết vụ việc này sẽ có kết quả gì, nên cũng nhất trí đi theo Chu Thanh. Bộ dạng này, giống như Chu Thanh đang mang theo vạn dân thỉnh nguyện vậy.

Theo lệ, hôm nay là ngày nghỉ của phủ nha Kinh Triệu Duẫn, để cho các quan sai phủ nha chỉnh lý các vấn đề tồn tại trong tháng. Nhưng tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ sớm chuyển lời qua, cho nên chờ Chu Thanh đến, cổng lớn phủ nha đã rộng mở. Kinh Triệu Duẫn ngồi ngay ngắn trên ghế cao, Tam tiểu thư ngồi ở bên dưới, cúi đầu không biểu tình vuốt vuốt ngọc bội đeo bên hông.

Vừa vào nha môn, Tôn thị liền quỳ bịch trên mặt đất.

"Đại nhân xin hãy làm chủ cho dân phụ a, Chu Thanh thực sự là khinh người quá đáng."

Theo tiếng kêu oan của Tôn thị, nha dịch đứng hầu hai bên liền đồng thời gõ sát uy bổng, thấp giọng hô một câu: "Uy vũ~~~"

Kinh Triệu Duẫn vỗ mạnh kinh đường mộc, một mặt uy nghiêm nhìn xuống dưới.

"Tôn thị ngươi có gì oan khuất?"

Tôn thị liếc nhìn Tam tiểu thư một cái, chỉ thẳng vào Chu Thanh, nói: "Trước đây, nàng cùng với cha mình hãm hại trưởng tử trưởng tôn của dân phụ, vừa rồi còn nói xấu tỳ nữ của cháu dâu dân phụ, nàng.. nàng còn phạm vào tội khi quân!"

Kinh Triệu Duẫn liền nhìn về phía Chu Thanh. Chu Thanh bình thản quỳ gối bên cạnh Tôn thị. Nàng là bình dân, tiến vào phủ nha, tự nhiên phải quỳ.

Kinh Triệu Duẫn vỗ mạnh kinh đường mộc, hỏi: "Chu Thanh, bản quan nghe nói, là ngươi khăng khăng muốn báo quan? Vì sao ngươi muốn báo quan?"

Chu Thanh cung cung kính kính đáp: "Khởi bẩm đại nhân, dân nữ báo quan, đơn giản là vì Tôn thị cùng Hồng Liên hùn vốn trước mặt mọi người nhục nhã dân nữ, ngay tại Trân Phẩm Hiên."

"Ngươi có chứng cớ không?"

"Những người bên ngoài đều nghe được Tôn thị nhục mạ dân nữ."

"Ngươi có chứng cứ gì chứng minh, Hồng Liên và Tôn thị là cùng một bọn?"



Chu Thanh lắc đầu đáp: "Dân nữ không có chứng cứ, có điều, Hồng Liên là tỳ nữ của tam tiểu thư phủ Đoan Khang Bá, Tôn thị là tổ mẫu của Chu Viễn.."

Không đợi Chu Thanh nói xong, Kinh Triệu Duẫn đã vỗ kinh đường mộc uy thanh hiển hách quát: "Không có chứng cứ? Vậy ngươi chính là vu cáo?"

Chu Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Triệu Duẫn.

Kinh Triệu Duẫn lạnh mặt, hỏi tiếp: "Ngươi có biết, vu cáo người khác phải nhận kết quả gì không? Vu cáo người khác, phạt ba mươi trượng!"

Tôn thị lập tức nói: "Đại nhân, nàng chính là vu cáo."

Nói xong, quay đầu nhìn Chu Thanh, oán hận nói: "Ngươi còn tưởng là đây là huyện Thanh Hà, có người giở trò dối trá che chở cho các ngươi sao! Nơi này chính là dưới chân thiên tử, đại nhân anh minh đây!"

"Đại nhân, dân nữ có vu cáo hay không, đại nhân không phải còn chưa thẩm vấn qua Hồng Liên sao?" Chu Thanh vô cùng bình tĩnh hỏi.

Hồng Liên quỳ trên mặt đất, sát bên cạnh Tôn thị, hồi bẩm rõ ràng: "Khởi bẩm đại nhân, sở dĩ nô tỳ đi đến Trân Phẩm Hiên, chỉ là nghe theo tiểu thư nhà ta phân phó, đi mua đồ vật. Lúc vào cửa gặp phải Tôn thị, liền kết bạn đi vào. Không ngờ ở Trân Phẩm Hiên, lại đụng phải Chu Thanh. Chu Thanh hãm hại cô gia nhà ta, hãm hại lão gia nhà ta, trong lòng Tôn thị phẫn nộ, liền tiến lên giận dữ mắng mỏ nàng. Những thứ này, không có quan hệ với tỳ nữ. Còn nữa, lời nói của Tôn thị, cũng không tính là nhục nhã, chúng đều là sự thật."

Hồng Liên không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói xong, nâng cằm, khinh bỉ liếc nhìn Chu Thanh.

Khóe miệng tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ khẽ nở một nụ cười lạnh, im lặng dửng dưng ngồi đó. Miệng lưỡi bén nhọn thì lại như thế nào! Miệng ngươi có mạnh đến đâu cũng không thắng nổi một quyền a!
Nhấn Mở Bình Luận