Trên đường Trịnh ngự sử bị áp giải đến ảnh vệ, đột phát bệnh tim, cứu chữa vô hiệu. Cứ thế qua đời tại chỗ.
Trên gương mặt Hoàng thượng bởi vì Chu Hoài Sơn mà tràn ngập ý cười, vừa nghe được tin này, nụ cười lập tức biến mất. Cái gì mà đột phát bệnh tim qua đời tại chỗ? Ông tin cái rắm!
Hoàng thượng tức giận đập mạnh chén trà trong tay xuống nền đá cẩm thạch sáng loáng, vỡ tan tành.
Phe thái tử, có thật quá mức khoa trương. Nhưng mà, điều này cũng đủ để thấy được, hành vi của Trịnh ngự sử chỉ sợ là tuân theo mệnh lệnh của Thái tử hoặc Tô Hành. Bằng không, bọn hắn cũng sẽ không điên cuồng đến mức phải giết người ngay tại chỗ như vậy! Đây là lo sợ Trịnh ngự sử khai ra cái gì!
Nhưng mà.. Dù thế nào thì Trịnh ngự sử cũng là một vị trọng thần tam phẩm trong triều, chẳng lẽ còn không sánh bằng một tên Chu Viễn tuần vệ kinh vệ doanh nho nhỏ hay sao? Trong lòng Hoàng thượng tràn ngập hoài nghi.
Đến cùng thì Chu Viễn có chỗ nào hơn người mà khiến cho Tô Hành có thể hạ vốn gốc đến mức này chỉ để bảo đảm cho hắn! Là Chu Viễn lợi hại, hay là Chu Viễn còn dính dáng đến người quan trọng nào khác?
Nếu như Chu Viễn thật sự có liên quan đến một người quan trọng nào đó, dựa theo lòng dạ độc ác của Tô Hành, thì trực tiếp diệt khẩu Chu Viễn chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi sao? Hẳn chẳng qua chỉ là một tuần vệ nho nhỏ mà thôi. Còn nếu Chu Viễn có chỗ bản lĩnh? Chu Viễn có thể mang lại cho Tô Hành lợi ích gì mà người khác không thể thay thế sao? Đó rốt cuộc là cái gì!
Trong ánh mắt trắng đen phân minh của Hoàng thượng, tràn đầy sóng to gió lớn.
* * *
Cửa cung. Một đường xuất cung, Chu Hoài Sơn đều sưng mặt tức giận. Chu Thanh đi ở bên cạnh Chu Hoài Sơn, mắt cười cong cong, không thể đè nén được cảm giác vui sướng trong lòng.
Chu Hoài Sơn trừng Chu Thanh một cái, hỏi: "Con nhìn thấy cha bị huỷ hoại mà cao hứng như vậy sao?"
Chu Thanh cười hì hì đáp: "Sao lại gọi là huỷ hoại, cái này gọi là tạ chủ long ân."
Chu Hoài Sơn ngửa mặt lên trời thở dài. Nhưng mà tiếng thở dài này còn chưa rơi xuống, Đại Lý Tự khanh Trầm Hạt đi phía xa xa đã giống hệt như một bóng ma, nhẹ nhàng không một tiếng động đi qua.
Hắn chắp tay hành lễ với Chu Hoài Sơn hô: "Chu huynh."
Đường đường là Đại Lý Tự khanh, lại dùng hai từ này với một bách tính bình thường như Chu Hoài Sơn, quả thực là rất khách khí.
Chu Hoài Sơn nhướng mắt, 'ừm' một tiếng.
Trầm Hạt lơ đễnh, liếc Chu Thanh một cái, lại quay sang cười nói với Chu Hoài Sơn: "Vẫn luôn một mực nghe thấy kì văn dị sự của Chu huynh, trong lòng tại hạ ngưỡng mộ Chu huynh đã lâu, không biết Chu huynh có rảnh hay không, tại hạ muốn mời Chu huynh uống rượu tâm tình."
Chu Hoài Sơn nhìn Trầm Hạt, hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trầm Hạt sững sờ, đáp: "Ngoài bốn mươi lăm."
Chu Hoài Sơn liền nói: "Vậy thì không phải rồi, tuổi của ta nhỏ hơn ngươi, con người của ta có một khuyết điểm, không thích ăn cơm với người già hơn mình, thật xin lỗi."
Nói xong, Chu Hoài Sơn lập tức lôi kéo Chu Thanh rời đi.
Đi hai bước, chợt nghĩ đến cái gì, hắn dùng chân, quay đầu nói với Trầm Hạt: "Vừa rồi ta nghe bệ hạ nói, vợ trước của ngươi tên là Hoàng Thần đúng không? Thật trùng hợp, người vợ quá cố của ta, cũng tên là Hoàng Thần."
Nói xong, Chu Hoài Sơn quay đầu sải bước rời đi.
Trầm Hạt giống như vừa bị ngũ lôi oanh đỉnh, kinh ngạc đến mức đứng ngây người tại chỗ. Thẳng đến khi Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh lên xe ngựa, xe ngựa cũng đã đi rất rồi, hắn mới rầu rĩ thở dài một tiếng.
Có ý tứ gì? Vừa rồi Chu Hoài Sơn nói, người vợ quá cố của hắn cũng tên là Hoàng Thần? Đây là có ý gì? Dáng vẻ của Chu Thanh cùng Thần Nhi cơ hồ là giống nhau như đúc, vợ của Chu Hoài Sơn cũng tên là Hoàng Thần! Là cùng một Hoàng Thần sao?
Trái tim của Trầm Hạt đập như trống trận, cảm giác như sắp vọt khỏi lồng ngực.
Lại không đề cập tới Trầm Hạt có cảm giác như thế nào, chỉ nói đến Chu Thanh, vừa lên xe ngựa, Chu Thanh liền vô cùng nghi hoặc hỏi Chu Hoài Sơn: "Cha, lời người vừa nói là có ý tứ gì?"
Chu Hoài Sơn mím môi, kể lại chuyện cứu người vào ngày tuyết lớn năm xưa.
".. Đây là ký ức của nguyên chủ, ta không nhớ rõ cũng không khắc sâu, chỉ có thể nhớ được sơ lược đại khái như vậy thôi. Trước đó, ta cũng không để trong lòng. Nhưng hôm nay ở ngự thư phòng nghe hoàng thượng nhắc đến Hoàng Thần, ta mới nhớ ra, năm đó khi ta còn sống, ở kinh thành đúng là có một nữ nhân tên Hoàng Thần. Bởi vì dáng vẻ dễ nhìn, mà có chút danh tiếng. Có điều con cũng biết đấy, ta không có hứng thú với mấy chuyện này, hơn nữa quan hệ nhà ta với nhà bọn họ cũng tương đối xa cách, cho nên cũng không để tâm."
Chu Thanh nghe xong, liền choáng váng.
"Cha, ý của người là, mẹ ta, không, là mẹ của nguyên chủ, rất có thể chính là Hoàng Thần mà hoàng thượng nhắc đến kia sao?"
Chu Hoài Sơn sờ cằm gật gật đầu.
"Ta cũng không chắc chắn, ký ức của nguyên chủ cũng được, mà kí ức hai mươi năm trước của ta cũng thế, ấn tượng của ta về dáng vẻ của Hoàng Thần đều rất mơ hồ, ta không chắc chắn hai người này có phải là một hay không. Nhưng mà, bọn họ đều nói, con nhìn rất giống với Trầm Minh Nguyệt."
Chu Thanh khẽ nhếch miệng, hỏi: "Nhưng Trầm Minh Nguyệt không phải là trưởng nữ của phu nhân đương nhiệm nhà Đại Lý Tự khanh sao?"
Chu Hoài Sơn lắc đầu.
"Ai, chuyện trong phủ đệ nhà danh gia vọng tộc đều loạn thất bát tao ô uế không chịu nổi, ai biết đã xảy ra chuyện gì chứ. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Thẩm Hạt với con, rõ ràng là có vấn đề. Thừa dịp ta đang nghĩ tới chuyện này, liền tranh thủ nói cho con biết, nhỡ đâu lát nữa ta lại quên mất. Trong lòng con chú ý nhiều hơn một chút, loại chuyện này, thà tin là có còn hơn là không, dù sao thì, tỉnh táo một chút vẫn luôn không thừa. Năm đó nếu như ta.."
Nói đến đây, Chu Hoài Sơn lập tức im bặt. Hắn rầu rĩ thở dài một tiếng.
Chu Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Chu Hoài Sơn, im lặng an ủi cha mình. Cả nhà bị chu sát thảm liệt như vậy, không phải một lời hai câu là có thể trấn an. Thù này, nhất định phải báo!
Lời Chu Hoài Sơn vừa nói, nàng sẽ nhớ kỹ, dù sao thì cũng chỉ là đề phòng người kia mà thôi. Có điều, cha nàng muốn nói cho nàng biết để đề phòng người nọ, vậy vừa rồi, tại sao lại còn nói cho Đại Lý Tự khanh nghe! Đây không phải.. Trêu chọc thị phi sao! Mà bây giờ với tâm tình của cha nàng, tốt nhất là nàng không nên hỏi nữa.
Xe ngựa cứ thế lăn bánh trên đường, Chu Thanh nói: "Cha, chuyện năm đó, Trịnh ngự sử này có tham dự không?"
Chu Hoài Sơn nhắm mắt tựa vào thành xe, nghe Chu Thanh nói xong, hắn trầm mặc chốc lát mới đáp: "Ta không xác định, nhưng mà, Thẩm Lệ nói, trong phe cánh của Trấn Quốc Công cũng có một vài người lớn tuổi từng tham dự vào."
Chủ đề có chút trầm trọng, Chu Thanh cũng không tiếp tục hỏi nữa, hai người cứ như vậy một đường yên lặng về nhà.
Bọn họ bên này bình tĩnh như nước, nhưng bên phủ Trấn Quốc Công lại sôi trào như chảo dầu sôi. Tô Hành đen mặt ngồi sau án thư.
Trước mặt hắn, một tùy tùng tâm phúc đang đứng báo cáo: "Thế tử gia, bên Trịnh ngự sử đã giải quyết xong."
Tô Hành nắm thật chặt quyền, nện lên mặt bàn.
Trong ngự thư phòng, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, vậy mà lại khiến hoàng thượng đột nhiên giao Trịnh ngự sử cho ảnh vệ!
"Trầm Hạt đâu?"
Tâm phúc cúi đầu hồi bẩm: "Trầm đại nhân từ trong cung đi ra, chờ hai cha con Chu Hoài Sơn một lát, không biết nói cái gì, sau khi hai cha con Chu Hoài Sơn rời đi, Trầm đại nhân giống như bị sét đánh, về sau trực tiếp về nhà."
Tô Hành nhíu mày, đáy mắt thoáng qua tia hồ nghi, nhưng ngay lập tức lại chuyển thành căm ghét. Có thể nói cái gì! Đơn giản là thấy Chu Thanh cùng Trầm Minh Nguyệt lớn lên giống nhau mà thôi.
"Bảo hắn lăn tới gặp ta!"
"Vâng." Tâm phúc lĩnh mệnh, quay đầu rời đi.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã mang theo Trầm Hạt đến thư phòng.
Không rảnh nói mấy lời nhảm nhí, Tô Hành đi thẳng vào vấn đề: "Lúc đó, vì sao bệ hạ lại muốn đưa Trịnh ngự sử đến ảnh vệ?"