Khi hắn trở lại Bút Mặc Trai với bộ dáng này, Trung Thúc đã sợ đến ngây người. Không nghĩ tới đại nhân nhà ông đầu óc chậm chạp thì thôi, vừa khai khiếu lại như đổi thành người khác ấy. Nhìn đại nhân nhà ông đang nở nụ cười đắc ý vì thực hiện được gian kế kìa, Trung Thúc yên lặng cúi đầu, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân.
Kết quả, đại nhân nhà ông quả thật coi như không thấy ông, gọi cũng không thèm gọi, trực tiếp ngồi lên xe la rời đi.
Trung Thúc..
Thẩm Lệ giơ roi, xe la chạy bình ổn lại nhanh chóng, gió buổi sáng mơn man thổi lên mặt Chu Thanh, trong lòng nàng đang yên lặng tính toán xem hôm nay có thể bán được bao nhiêu tiền.
Bên này, Chu Hoài Sơn trải qua ba ngày không ra khỏi cửa, cuối cùng cũng nhịn không nổi. Còn việc nhân vật thiết lập có sụp đổ hay không, lúc ăn mỳ sáng nay Chu Hoài Sơn đã nghĩ kỹ rồi. Người đã trung niên, ai còn không trải qua chút kích động làm thay đổi bản tính chứ nhỉ.
Đầu tiên hắn đã trải qua việc cả nhà đại ca dội một chậu nước bẩn cho khuê nữ của hắn, lại trải qua việc mẹ hắn giả bệnh lừa gạt tình cảm chất phác đàng hoàng của hắn. Dưới sự kích thích tình cảm liên tiếp như vậy, tính cách phát sinh thay đổi bất ngờ cũng quá bình thường a.
Sau khi tự thuyết phục chính mình, Chu Hoài Sơn chờ Chu Thanh, Chu Hoài Lâm vừa đi, liền mang theo Chu Bình ra cửa.
Chu Bình cõng sau lưng một cái gùi nhỏ, trong gùi chứa lễ vật hôm qua Thẩm Lệ mang tới bái sư. Công tử là lượt đương nhiên sẽ không tự mình cõng gùi. Có chất tử bên cạnh không cần phải tự làm khổ mình nha.
Còn Chu Bình.. Có thịt ăn, đừng nói một cái gùi, dù có mười cái gùi, hắn cũng cõng được. Có điều..
"Nhị bá, chúng ta muốn đi đâu? Tại sao lại mang theo đồ của đại sư huynh đưa tới a?"
Trên lưng có gà quay cùng giò, còn mang theo cả thịt Ngũ Hoa là tính làm gì?
Chu Hoài Sơn sờ sờ đầu Chu Bình, mười phần nghiêm túc nói: "Ta đây không phải sợ chúng ta không ở nhà, đồ vật đặt trong phòng liền bị lấy trộm mất sao."
Chu Bình lập tức nhìn về phía phòng Tôn thị cùng Vương thị.
Sáng sớm nay Vương thị bị Thẩm Lệ đánh làm mắt cá chân sưng đỏ, bây giờ còn đau đến rơi nước mắt. Tôn thị đang bóp thuốc nặn chân cho con dâu, vừa nghe thấy lời này, Tôn thị lập tức đứng dậy nhìn Chu Hoài Sơn.
"Ngươi đang nói gì đấy!" Tôn thị đen mặt, hai mắt như bốc hỏa.
Sáng sớm xào xịt thơm như thế, vậy mà không thèm cho bà ta lấy một bát. Đúng là cái loại bất hiếu. Tôn thị nhịn cục tức này, đau ngực cho tới tận trưa.
Tôn thị phát hỏa, Chu Bình lập tức muốn mắng, dù sao nhị bá chất phác trung thực, vô cùng có khả năng bị bà nội khi dễ a. Bà nội khi dễ nhị bá thì không sao, vạn nhất lại lấy mất đồ ăn thì gay to. Bảo vệ mỹ thực, là trách nhiệm của hắn.
Nhưng mà, không đợi Chu Bình mở miệng, Chu Hoài Sơn đã cười hì hì nói: "Nương, ta là nói, ta định cõng thức ăn của mình ra ngoài ăn a, nương, đại tẩu, hai người cứ tiếp tục đi, ta không quấy rầy nữa."
Nói xong, lôi kéo Chu Bình rời đi.
Chu Bình.. Đây là lời mà nhị bá của ta nói ra sao? Sao lại giống như lời ta nói vậy! Chu Bình rất thông minh a, làm gì cần Chu Hoài Sơn kéo, Chu Hoài Sơn vừa mới nói xong, Chu Bình đã cõng cái gùi chạy thẳng ra ngoài.
Tôn thị ngạc nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Hoài Sơn chạy đi. Đây là lời mà đứa con trai trung thực của bà nói sao?
Chấn kinh mất một khắc, Tôn thị mới phản ứng được, tức giận quơ lấy cây chổi bên cạnh muốn ném qua, nhưng một lớn một nhỏ đã sớm không còn bóng dáng, chọc cho Tôn thị hận đến mức cắn răng mắng to: "Thực sự là nghiệp chướng, nghiệp chướng a!"
Vương thị vốn còn định khuyến khích Tôn thị, thừa dịp Chu Thanh không ở nhà, đi đến nhị phòng cướp thịt. Không ngờ, Chu Hoài Sơn thế mà đã cõng thịt đi mất! Cõng đi!
"Nương, nhị bá đây là đề phòng chúng ta a." Vương thị ủy khuất rơi lệ.
"Con thì không có gì, nhưng mà người, rốt cuộc là mẹ ruột của hắn a, sinh dưỡng một hồi, ta thực sự cảm thấy không đáng thay người, nương yên tâm, chúng ta cùng Viễn ca nhi nhất định sẽ hiếu thuận với người."
Vương thị không khuyên giải còn tốt, càng khuyên Tôn thị càng tức.
Thừa dịp Tôn thị chưa bùng nổ, Vương thị liền nói: "Nương, nhị đệ bây giờ có bản lãnh, thu đồ đệ, người xem, có thể để cho chất nhi nhà mẹ con cũng tới bái sư không, đứa cháu kia của con đã tiến bộ hơn nhiều, tiện đây cũng để cho nó thân cận hơn một chút với Thanh nha đầu."
Lời này của Vương thị có ý tứ gì, Tôn thị nghe xong liền hiểu.
"Được, chờ chân ngươi hết đau, ngươi đi nói với bên đó một tiếng."
Vương thị lập tức đáp: "Không có chuyện gì, chân của con có thể đi, bây giờ con đi ngay."
Vương thị còn hận không thể để cho Vương Cường lập tức vào ở, tiếp đó lập tức gieo họa cho Chu Thanh, sau đó cưới Chu Thanh đi. Không có Chu Thanh, Chu Hoài Sơn sẽ còn đọc sách sao? Đọc cái rắm đi thôi!
Chu Hoài Sơn bị người tính toán lúc này đang dẫn theo Chu Bình lắc lư đi đến bên cạnh một dòng sông nhỏ.
"Bình Nhi, đã ăn thịt nướng bao giờ chưa?"
Thịt Ngũ Hoa có nạc có mỡ được nướng chín, bỏ thêm chút gia vị, khỏi phải nói thơm bao nhiêu!
Chu Bình mở to đôi mắt sáng lấp lánh lắc lắc đầu, đừng nói thịt nướng, ngay cả thịt hắn còn ít được ăn đây này.
"Nhị bá làm cho cháu ăn sao?"
Mới mở miệng, nước miếng của Chu Bình đã chảy ra rồi.
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng thằng nhóc một cái, ta mà làm, thì còn mang ngươi theo làm gì! Nhưng mà lời này hắn không thể nói.
Tìm một gốc cây râm mát, Chu Hoài Sơn thoải mái ngồi xuống, chỉ huy Chu Bình: "Bỏ cái gùi xuống, đi nhặt chút củi khô về đây."
Chu Bình nhanh nhẹn chạy đi, không lâu sau đã ôm một đống củi khô trở về.
"Nhị bá, củi khô đây rồi, giờ ta nướng thịt?"
Chu Hoài Sơn đưa tay vỗ đầu Chu Bình cười mắng: "Tuổi còn nhỏ, suốt ngày nhớ đến ăn."
Chu Bình.. Ủy khuất hướng nhảy lùi về phía sau: "Không phải người bảo cháu đi nhặt củi sao?"
Chu Hoài Sơn sâu xa nói: "Bảo ngươi đi nhặt củi, đó là muốn ngươi dùng nó làm bút để luyện tập viết chữ."
Chu Bình.. Trừng to mắt nhìn Chu Hoài Sơn, khó tin, hỏi: "Chỉ muốn viết chữ, tại sao còn hỏi cháu có thích ăn thịt nướng không!"
Chu Hoài Sơn.. Đó là bởi vì ta cho là ngươi sẽ nướng!
"Đó là bởi vì hôm nay học viết ba chữ 'ăn thịt nướng' này a."
Chu Bình..
Chu Hoài Sơn dùng nhánh cây viết ba chữ 'ăn thịt nướng' lên mặt đất, nói: "Ừm, ngươi luyện tập đi, tuổi còn nhỏ phải biết chăm chỉ học tập!"
Nói xong, Chu Hoài Sơn dựa lưng vào thân cây, cầm mấy nhánh cây Chu Bình nhặt về bắt đầu đan lồng dế. Một chiếc lồng dế đúng chuẩn không phải đan từ cành cây, nhưng bây giờ hắn cũng không thể để ý nhiều như vậy. Hắn muốn thử một chút, bây giờ xách theo chiếc lồng bắt chước ngày đó đi bắt dế, xem có thể xuyên trở về hay không. Thế là, một lát sau.
Chu Bình đang nằm bò trên mặt đất quay lưng về phía Chu Hoài Sơn luyện tập viết chữ, chỉ nghe sau lưng 'tùm' một tiếng vang lên.
Chu Bình quay đầu liền thấy Chu Hoài Sơn đã xách theo một cái lồng nhỏ nhảy thẳng xuống sông. Không hề nổi lên, trực tiếp chìm nghỉm xuống dưới sông luôn.
"Nhị bá!" Chu Bình cả kinh, vội vàng muốn kéo Chu Hoài Sơn lên.
Chu Hoài Sơn một tay chống đỡ lòng sông, đang chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên giật mình một cái. Bàn tay tùy ý khẽ chống xuống lòng sông của hắn, thế mà bắt trúng một con cá.
Chu Hoài Sơn kích động bắt con cá lại, nổi lên, hô to về phía Chu Bình đang nghĩ cách cứu hắn: "Bình Nhi, nhị bá dạy ngươi bắt cá."
Chu Bình.. Không phải bá dặn ta phải khắc khổ chăm chỉ học tập sao?
Đầu đầy dấu chấm hỏi, Chu Bình nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn, ta hoài nghi vừa rồi bá đang gạt ta, nhưng mà ta lại không có chứng cứ. Có điều, thằng nhóc cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, một bên là nằm rạp trên mặt đất dùng gậy viết chữ, một bên là xuống sông mò cá, đây quả thực không cần chọn.
Nước sông không tính là sâu, chỉ vừa tới bắp đùi Chu Hoài Sơn, cũng chính là đến hông Chu Bình. Một lớn một nhỏ, lắc tới lắc lui trong sông, thời gian cứ như vậy trôi qua trong tiếng cười nói vui vẻ của hai tên ăn chơi trác táng. Bắt được nửa giỏ cá, hai người ngồi phịch bên bờ sông, mỗi người cầm một cái đùi gà bắt đầu gặm.
"Gà quay đại sư huynh mua ăn thật ngon a!" Chu Bình bắt chéo hai chân, híp mắt cảm khái.
Ngửa đầu nằm xuống đất, Chu Hoài Sơn yên lặng thở dài: Lát nữa phải chơi nhiệt tình thêm một lúc, nếu không trời tối khuê nữ sẽ trở về a.