Lời này, vốn là của Vinh Dương Hầu nói với Hoàng thượng. Cụ thể vì sao lại nói, ngài cũng đã quên rồi, nhưng mà nội dung, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ kỹ. Hoàng thượng vẫn cảm thấy, đầu óc của Vinh Dương Hầu không hề giống những người khác. Nói một câu cũng có thể trực tiếp chọc cho người ta tức giận đến mức chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Cho nên, lời này cũng rất thích hợp để nói hôm nay.
Nói xong, quả nhiên liền thấy thái hậu run rẩy lung lay sắp đổ.
Hoàng thượng liền cúi đầu múc một muôi canh, tiếp đó vẩy muôi canh đó lên bàn, nói: "Đây là chung canh hoàng hậu vừa mới đưa tới, trẫm định, ban nó cho Hình Bộ Thượng Thư, bảo hắn lấy nó làm cái bô mà dùng."
Phanh! Thái Hậu nương nương đến cùng không thể chịu nổi kích động nữ, ngã quỵ tại chỗ. Đầu đụng vào sàn gạch ngự thư phòng, tiếng va chạm kia nghe thôi cũng đã thấy đau. Chắc chắn là đau hơn nhiều so với cái tát vừa rồi của hoàng hậu.
Lần này, hoàng thượng lại phất cờ gióng trống truyền triệu thái y, sai người dùng kiệu mềm đưa thái hậu về tẩm cung. Thái hậu vừa được đưa đi, hoàng thượng liền thở dài một hơi, cả người co quắp tựa lưng vào ghế.
Nội thị tổng quản đứng ở một bên, nói: "Bệ hạ tội gì phải nháo trò như vậy, bên kia hẳn sẽ lại muốn làm ra động tĩnh lớn."
Hoàng thượng nhếch mép đáp: "Người mà cả đời trẫm có thể chân chính để ở trong lòng, cũng chỉ có một. Đời này của trẫm đã để các nàng hủy hoại. Trẫm không thể để cho bà ấy lại hủy hoại Thẩm Lệ. Trẫm nhìn ra, Thẩm Lệ rất để bụng khuê nữ của Chu Hoài Sơn. Đã sắp thành thân, trẫm không cho nó được an bình, không thể cho nó vinh quang, không thể cho nó địa vị, không thể cho nó thân phận, thậm chí trẫm.."
Hoàng thượng buồn buồn thở dài.
"Trẫm chỉ muốn cho nó một hôn lễ không bị quấy rầy."
Nội thị tổng quản đau lòng nhìn hoàng thượng, trong lòng âm thầm thở dài. Thái Hậu nương nương thổ huyết hai lần trong một ngày, nằm trên mặt đất suốt năm canh giờ, lại bị Hoàng thượng chọc tức, Hình Bộ Thượng Thư bị bãi miễn 3 tháng.. Đủ loại chuyện đan vào một chỗ, thái hậu dù không bệnh 3 tháng cũng phải nằm trên giường một tháng. Hoàn toàn chính xác, có thể để cho Thẩm Lệ yên ổn thành hôn. Phần dụng tâm lương khổ này, cũng có thể hiểu được. Có điều, sao cách làm lại nhìn có vẻ giống với phong cách của Vinh Dương Hầu thể nhỉ! Đủ ác!
Chu Hoài Sơn kia, đến cùng là có quan hệ thế nào với lão Hầu gia? Nếu hắn thực sự là lão Hầu gia thì tốt rồi. Như vậy thì trên đời này, ít nhất bệ hạ cũng có một người có thể sưởi ấm cõi lòng lạnh lẽo của ngài.
Chu Hoài Sơn đang bị nội thị tổng quản nhớ tới, bây giờ mới vừa chia tay với Triệu Đại Thành cùng Vương Cẩn, tự mình đắc ý khẽ hát, rảo bước vào cổng nhà mình.
Vừa vào cửa, liền thấy Chu Bình rầu rĩ không vui cúi đầu đá đá viên sỏi trên đất.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Chu Hoài Sơn tiến lên mấy bước, xoa xoa đầu Chu Bình. Có lẽ là Chu Bình đang suy nghĩ chuyện gì quá mức nhập tâm, Chu Hoài Sơn bỗng nhiên xuất hiện, dọa thằng nhóc giật mình nhảy dựng về phía sau.
Mắt thấy là Chu Hoài Sơn, mới nhếch miệng xích lại gần nói: "Nhị bá đã trở về."
Chu Hoài Sơn nhìn nó, hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy? Nghiêm mặt như con lừa ấy."
"Tỷ tỷ nói ta là chỉ gà ốm." Chu Bình miết miệng, không phục đáp.
Chu Hoài Sơn liền xì một tiếng, nói: "Đánh rắm! Sao ngươi lại là gà ốm được!"
Chu Bình ngửa đầu, ánh mắt đen nhánh lấp lánh, nhìn Chu Hoài Sơn hỏi: "Nhị bá cũng cảm thấy tỷ ấy nói không đúng sao?"
"Đương nhiên không đúng! Ngươi ăn tốt như vậy, lại mập thế kia, nếu là gà thì cũng là gà thịt! Làm sao lại trở thành gà ốm được, mở mắt nói lời bịa đặt."
Chu Bình.. Ngài thật đúng là nhị bá quý hóa của ta! Nhưng bây giờ ta thật sự cũng muốn đá cho ngài một cước!
Tức giận trừng Chu Hoài Sơn, Chu Bình quay đầu đi vào tiểu viện.
Chu Hoài Sơn cười ha hả đi theo thằng nhóc, trong miệng ngâm nga: "Ngươi là một con gà thịt nhỏ, gà thịt nhỏ, gà thịt nhỏ, ngươi có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, bí mật nhỏ.."
Cái đầu nhỏ của Chu Bình sắp bị mấy lời nhảm nhí của hắn làm cho nổ tung, lập tức dừng chân, quay đầu hỏi: "Nhị bá, bài tập hôm nay bá viết xong chưa?"
Nụ cười trên mặt Chu Hoài Sơn lập tức cứng đờ. Mặc dù hôm nay hắn được nghỉ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không cần làm bài tập. Đợi đến khi hai người tiến vào viện, Chu Hoài Sơn mới phản ứng được, tỷ tỷ mà Chu Bình nói là chỉ Chu Dao. Chu Hoài Lâm đã mang theo Chu Dao cùng Triệu thị tới.
Nhìn thấy Chu Hoài Lâm, Chu Hoài Sơn giống như gặp được Quan thế âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, hung hăng nhéo bắp đùi mình một cái, rồi nhào về phía Chu Hoài Lâm.
"Tam đệ!"
Hắn tình chân ý thiết gào lên. Nước mắt cũng cố rặn ra ba giọt.
Chu Hoài Lâm đang đứng trong sân nói chuyện với Thẩm Lệ, đột nhiên nghe tiếng hô như sói tru của Chu Hoài Sơn, lập tức bị dọa cho nhảy dựng lên.
Còn không đợi Chu Hoài Lâm quay đầu, Chu Hoài Sơn đã nhảy lên, trực tiếp ôm chặt lấy cổ Chu Hoài Lâm từ phía sau.
"Tam đệ! Ngươi rốt cuộc đã đến rồi! Ta nhớ đệ muốn chết!"
Chu Hoài Lâm chỉ cảm thấy mình sắp bị ngạt thở đến chết rồi.
"Nhị ca, ta.. ta cũng nhớ ca, cái kia.. nới lỏng chút, lỏng chút đi, ta ngạt thở."
Chu Hoài Sơn nới lỏng cánh tay, Chu Hoài Lâm lập tức hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới xoay người lại, vừa nhìn thấy Chu Hoài Sơn, hốc mắt Chu Hoài Lâm lập tức đỏ lên.
"Nhị ca, ca gầy đi rồi."
Chu Hoài Sơn liền vỗ vỗ bả vai Chu Hoài Lâm nói: "Ngày đêm học hành cực khổ, cũng phải đánh đổi một số thứ, rơi xuống là thịt, mọc ra là bản sự."
Chu Thanh..
Thẩm Lệ..
Ha ha!
Chu Hoài Sơn vội liếc Chu Thanh một cái, quay sang hỏi Chu Hoài Lâm: "Sao các ngươi lại tới đây?"
Chu Hoài Lâm liền đáp: "Thanh nha đầu sắp thành thân, chúng ta đương nhiên phải tới chứ, đây còn là gắng sức đi nhanh mà vẫn còn chậm đấy."
Triệu thị nói theo: "Đúng vậy, thành thân là chuyện lớn, áo cưới cũng còn chưa có chuẩn bị, Thanh nha đầu sao làm được mấy chuyện lặt vặt này, chúng ta vừa được tin liền bắt đầu an bài tiệm lẩu Nồi Đồng, cũng may mời được chưởng quỹ đáng tin, nhờ vậy mới không phí nhiều công sức."
Nói rồi, Triệu thị móc từ trong ngực áo ra một phong thư, giao cho Chu Hoài Sơn.
"Nhị ca, đây là thư Vương phu tử trong Hoài Sơn thư viện nhờ ta gửi cho huynh."
Vương thị nói xong, Chu Hoài Lâm lập tức vỗ ót một cái: "Xem trí nhớ của ta này."
Rồi cũng lấy ra một phong thư, kín đáo đưa cho Chu Hoài Sơn: "Đây là thư tộc trưởng thôn chúng ta gửi cho huynh, nói là bên trong đại khái giới thiệu một chút về tình hình của thư viện trong thôn, muốn báo với huynh một chút."
Nói đến đây, Chu Hoài Lâm vui không ngậm miệng được, lại quay sang nhìn Thẩm Lệ.
"Vị mà ngươi đưa đến, thật sự rất có bản lãnh, bây giờ, sản lượng rau củ trồng trong lều ấm của chúng ta đã vượt lượng tiêu thụ của tiệm lẩu Nồi Đồng gấp bốn năm lần, không riêng gì thôn Khánh Dương, mà chúng ta còn nhận thầu luôn đất hoang ở hai thôn lân cận. Bây giờ, huyện Thanh Hà chúng ta, cơ hồ đều dùng rau quả nuôi trồng trong lều ấm, ngay cả bên phủ Tuyên cũng có rất nhiều nhà đặt hàng đấy."
Hai mắt Chu Hoài Lâm sáng bừng, bộ dáng rõ ràng chính là một anh giám đốc nông dân. Ta kiêu ngạo! Ta tự hào!
Hắn đã tìm được mục tiêu sống của mình.
Chu Thanh đứng ở một bên, khóe miệng cũng mang theo ý cười. Thật tốt.
Ngay lúc cả nhà đang sung sướng vui mừng, Chu Hoài Sơn lại nói: "Cái kia, tam đệ, ngươi biết chuyện cả nhà lão đại đều đã chết chưa?"