Trong thời đại này, Chu Thanh đã được coi là chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng rồi. Việc hôn nhân này của hai người đã trở thành câu chuyện để người khắp kinh thành đàm luận lúc trà dư tửu hậu từ lâu. Hôm nay thành thân, người vây xem quả thực không ít.
Trầm Minh Châu ngồi trong kiệu liễn, nhìn cổng Chu gia treo đèn lồng đỏ rực cùng khung cảnh náo nhiệt ồn ào, đáy mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
"Tiểu thư, nhìn những thứ này làm gì, Chu Hoài Sơn có phách lối thế nào, thì cũng là hạng thổ hào tầm thường, tổ chức hôn sự có thể lớn đến đâu cơ chứ. Căng hết cỡ, Binh Bộ Thượng Thư Hồ Vi Nhạc làm bệ đỡ cho hắn, thì hôn sự này cũng chỉ đến mức đấy mà thôi. Người nhìn những người kia đi, toàn là đám dân chúng nghèo nàn, tất cả đều là tới để cướp tiền mừng thôi. Qua ít ngày nữa, người gả cho nhị hoàng tử điện hạ, tràng diện kia mới là náo nhiệt. Nô tỳ nghe phu nhân nói, đồ cưới của người, cam đoan là độc nhất vô nhị, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Nô tỳ đã thầm nhìn qua danh sách khách mời của phu nhân, gần như là mời toàn bộ giới quý tộc ở kinh thành. Cam đoan cảnh tượng sẽ vô cùng hoành tráng. Chỉ riêng người tới thêm trang cho tiểu thư, sợ là đã có hơn mười vị phu nhân, đây là còn chưa tính những bằng hữu của người đấy."
Trong lúc tỳ nữ nói chuyện, ánh mắt Trầm Minh Châu vẫn một mực nhìn chòng chọc vào cửa lớn Chu gia.
Một nam nhân trung niên bộ dáng rất giống Chu Hoài Sơn, mặc trên người một bộ y phục tươi sáng, tươi cười đầy mặt đứng ở cửa ra vào, phân phó chúng hạ nhân bày pháo. Trừ người này ra, ngoài cổng không còn ai nhìn giống chủ tử nữa. Hoàn toàn chính xác, không có tới khách mời tới thêm trang.
A! Gả cho Thẩm Lệ thì lại như thế nào, còn không phải là náo ra một hồi để cho người ta xem thường chê cười thôi sao. Gà rừng thì mãi là gà rừng, sao có thể so sánh được với phượng hoàng. Nỗi tức giận vì bị Chu Thanh làm nhục trước kia, bây giờ dường như cũng vơi đi một nửa.
Trầm Minh Châu cười nhạt, đang chuẩn bị hạ màn xe rời đi, chợt trong đám người truyền đến vẻ huyên náo tưng bừng, nàng ta không khỏi quay đầu nhìn, liền trong thấy Thạch Nguyệt Hinh.
Trầm Minh Châu nhíu mày, lập tức cười trên nỗi đau của người khác. Nàng ta biết ngày mà, Thạch Nguyệt Hinh không thể cứ thế mà từ bỏ ý đồ như vậy.
"Nhường đường, nhường đường một chút."
Hạ nhân đi theo Thạch Nguyệt Hinh gân giọng hô hào, chật vật mở ra một con đường, Thạch Nguyệt Hinh một thân áo đỏ, trên mặt tràn ngập ý cười rực rỡ, nhẹ nhàng khoan thai đi về phía cổng lớn Chu gia.
Chu Hoài Lâm vội vàng tiến lên nghênh đón.
Thạch Nguyệt Hinh sợ người ta không biết nàng, liền cười tự giới thiệu: "Ta tên là Thạch Nguyệt Hinh, là tiểu thư nhà Lễ Bộ Thượng Thư, ta tới để thêm trang cho Chu Thanh."
Nói đoạn, nàng nhấc một tay lên ra hiệu. Đằng sau lập tức có gã sai vặt bê một cái rương tiến lên. Trên rương gỗ còn buộc một sợi hoa lụa đỏ rực, nhìn qua rất có không khí vui mừng.
Người khác thêm trang, cũng chỉ là thêm vào một hai món, đây vẫn là lần đầu thấy có người thêm trang hẳn một rương. Hơn nữa người này còn là Thạch Nguyệt Hinh!
Đám người vây xem, lập tức ồn ào lên.
Trầm Minh Châu ngồi trong xe ngựa, sắc mặt có chút âm trầm. Nàng ta nhìn nam nhân mặc hỉ bào tươi cười nói vài câu với Thạch Nguyệt Hinh, Thạch Nguyệt Hinh vui vẻ nửa ngày, sau đó gọi người bỏ chiếc rương vào sát chân tường ngoài cổng lớn, rồi quay đầu tiến vào nội viện.
"Tiểu thư, đây là ý gì?" Tỳ nữ của Trầm Minh Châu nhìn tràng cảnh trước mắt, có chút không hiểu.
Trầm Minh Châu trầm mặt, tức giận nói: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, ngươi đi nghe ngóng đi!"
Tỳ nữ rụt cổ lại, vội vàng xuống xe, có điều chỉ trong giây lát, nàng ta đã trở về, sắc mặt có chút khó coi.
"Nói là trong viện không có chỗ để, đành đặt ngoài cửa ra vào."
Tỳ nữ vừa nói xong, khóe mặt Trầm Minh Châu lập tức giật giật mấy cái. Trong viện không có chỗ để? Viện này rõ ràng rất lớn! Đây không phải là đang nhục nhã người sao? Thế mà kẻ ngu Thạch Nguyệt Hinh kia lại vui vẻ đặt cái rương ngoài cửa như vậy? Cái này.. Chẳng lẽ đầu óc Thạch Nguyệt Hinh bị hỏng rồi sao?
Bên này Trầm Minh Châu đang vô cùng tức giận, thì bên kia pháo mừng đã được đốt lên vang dội. Nhất thời trong không khí tràn ngập vẻ vui mừng.
Khói mù lượn lờ, Trầm Minh Châu nhìn thấy cổng lớn Chu gia từ từ mở ra, từng hàng hạ nhân mặc hỉ phục, cứ hai người một nhấc từng cái rương lớn từ bên trong đi ra. Kinh đô có một phong tục. Tân nương kết hôn, đồ cưới đi trước.
Rương lớn từng cái từng cái được mang ra ngoài, trước đó Trầm Minh Châu đã biết, Chu Hoài Sơn đặt làm một hơi 200 rương làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng, cho nên nàng ta biết đồ cưới của Chu Thanh rất phong phú. Chỉ là không nghĩ tới..
Theo 200 rương đồ cưới được mang ra khỏi cổng Chu gia, cửa ra vào có người lớn tiếng hô: "Vĩnh Ninh Hầu phủ, thêm trang, hai mươi rương!"
Theo tiếng hô này, đám sai vặt của Vĩnh Ninh Hầu phủ nâng hai mươi rương đồ cưới, theo sau hạ nhân Chu gia, đi ra.
"Ninh Vương Phủ, thêm trang, mười rương!"
Gã sai vặt của Ninh Vương Phủ nâng mười rương đồ cưới, đi ra.
Trầm Minh Châu vừa nghe đến ba chữ Ninh Vương Phủ, khuôn mặt nhất thời đen như đáy nồi, suýt chút nữa đã nghẹn thở mà ngất xỉu. Sao Ninh Vương Phủ lại thêm trang cho tiện nhân Chu Thanh này! Chu Thanh không phải là kẻ đã hủy hoại gương mặt của Thế tử Ninh Vương Phủ sao! Họ không phải là kẻ thù à! Vì sao?
Nàng ta ái mộ thế tử Ninh Vương Phủ lâu như vậy, bây giờ, thế tử gia lại đến thêm trang cho Chu Thanh! Trầm Minh Châu chỉ cảm thấy tim mình sắp nổ tung rồi.
"Vương Cẩn thêm trang, mười lăm rương!"
"Chùa Đại Phật thêm trang, mười lăm rương!"
Hai mắt Trầm Minh Châu vốn đã trợn to, lúc đã đã suýt căng nứt rồi.
Chùa Đại Phật? Thêm trang? Thêm cái gì? Hương hỏa sao!
Cái này.. Đang yên đang lành, tại sao chùa Đại Phật lại chạy tới thêm trang cho Chu Thanh? Còn thêm tận mười lăm rương! Có bệnh sao!
Ngồi trong kiệu liễn, Trầm Minh Châu chỉ cảm thấy mình sắp nổ tung tại chỗ.
"Khánh Dương Hầu phủ, thêm trang, mười rương!"
"Mây Khánh Bá phủ, thêm trang, năm rương!"
"Lật Đức Hầu phủ, thêm trang, mười rương!"
"Chủ soái Tây bắc Quân, Từ Ninh Viễn, thêm trang, hai mươi rương!"
* * *
Theo tiếng hô to của người nọ, từng rương đồ cưới cứ cái nọ nối tiếp cái kia liên miên không dứt được người khiêng ra ngoài, kèm theo âm thanh vui mừng ồn ào, đi lên đường lớn. Trầm Minh Châu ngồi trong kiệu liễn đã lung lay sắp đổ.
Tỳ nữ ngồi bên cạnh nàng ta đã mấy lần muốn lên tiếng trấn an một chút, nhưng mà, nàng ta cố sức moi ruột moi gan, cũng chẳng thể thốt lên nổi một tiếng nào. Tiểu thư nhà nàng ta thành thân, chắc chắn sẽ không có nhiều người đến thêm trang như vậy. Những người này đều điên rồi sao! Vì sao thêm trang mà giống như xét nhà thế hả! Tại sao thêm trang đều tính bằng rương như vậy kia chứ? Bọn họ rốt cục là quan hệ thế nào! Thêm trang không phải đều chỉ tặng một hai món thôi sao? Phong tục của kinh đô đã thay đổi rồi à!
Vì để tránh cho tiểu thư nhà mình trực tiếp thổ huyết, tỳ nữ lập tức hạ rèm xe xuống, muốn phân phó xa phu rời đi. Nhưng mà, đã chậm. Bởi vì đội ngũ đồ cưới quá mức nhiều, bọn họ căn bản không thể di chuyển được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn những cái rương nối nhau nhiều như nước chảy được mang đi, ròng rã đến hai canh giờ, cổng lớn Chu gia mới được thanh tịnh. Nhưng mà, khó khăn lắm mới chờ đến khi thanh tịnh, thì xe ngựa của bọn họ vẫn không thể đi được.
Thẩm Lệ mang theo đại quân ảnh vệ mênh mông cuồn cuộn, đã tới.
Khổ sở chờ đến khi những người này đều tiến vào cổng lớn Chu gia, toàn thân Trầm Minh Châu giống như bị móc sạch hết khí lực, cả người co quắp tựa vào vách xe ngựa.
"Tại sao có thể như vậy, nàng ta thành thân như vậy, vậy hôn lễ sắp tới của ta, phải làm sao bây giờ!"
Nàng ta đã thua ngay từ khi còn chưa bắt đầu rồi!