Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

"Trước kia ta và ngươi có chút không thoải mái, ta cũng chỉ thành tâm muốn hòa giải với ngươi, sao ngươi lại.. dù cho ngươi không muốn giảng hòa với ta, cũng nên suy nghĩ cho Thẩm Lệ một chút chứ, ngươi đánh ta ở đây như vậy, bảo Thẩm Lệ phải làm thế nào!"

Trầm Minh Châu nói xong, Chu Thanh cảm thấy có người vỗ vào vai mình một cái, quay đầu liền thấy mẫu thân của nàng. Lập tức liền hiểu rõ. Chẳng trách Trầm Minh Châu lại lập tức nhập vai như vậy.

Phu nhân Nghiễm Bình Bá vỗ nhẹ vai Chu Thanh như trấn an, thân thể hướng về phía trước, đứng ngay cạnh Chu Thanh, nhìn Trầm Minh Châu.

"Chu Thanh đánh ngươi sao?"

Giọng nói của phu nhân Nghiễm Bình Bá rất ôn hòa, Trầm Minh Châu đang bưng mặt, vừa nghe vậy nước mắt lập tức rơi như mưa, có điều vẫn lắc đầu, đáp: "Không có, ngài đừng hiểu lầm, ta vàChu Thanh không có chuyện gì, ngài đừng trách nàng."

Phu nhân Nghiễm Bình Bá cười nói: "Tính khí Thanh nha đầu nhà ta không tốt lắm, ai chọc nàng, nàng sẽ đánh người, con người nàng từ trước đến nay đều không chịu thiệt thòi, về sau ngươi cách xa nàng một chút, miễn cho nàng lại động thủ, đến lúc đó, người ăn thiệt thòi cũng là ngươi thôi."

Hai mắt Trầm Minh Châu lập tức trừng lớn, kinh ngạc nhìn phu nhân Nghiễm Bình Bá.

Bà vẫn cười hiền hòa, nói: "Dù sao, nếu ngươi bị đánh, người lớn trong nhà ngươi, cha mẹ ngươi rất khó làm chủ cho ngươi. Nhưng nếu Thanh nha đầu bị đánh, Thẩm Lệ chắc chắn sẽ muốn đánh người. Tính khí Thẩm Lệ cũng không tốt, có đôi khi hắn mà tức giận lên, ngay cả ta cũng không dám ngăn. Cho nên, vì tốt cho ngươi, ngươi vẫn là cách Thanh nha đầu nhà chúng ta xa một chút, được không?"

Nói xong, phu nhân Nghiễm Bình Bá nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười khả ái, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì chúng ta đi đây."

Hơi dừng một lúc, không thấy Trầm Minh Châu nói gì, phu nhân Nghiễm Bình Bá liền nói: "Được, vậy chúng ta đi nhé."

Sau đó bà liền kéo tay Chu Thanh quay đầu rời đi. Từ đầu tới đuôi, phong thái cực kì.. nho nhã lễ độ!

Trầm Minh Châu chịu một bạt tai, gương mặt nóng hừng hực đứng chết trân tại chỗ. Hôm nay, nàng ta cứ thế bị đôi mẹ chồng nàng dâu này làm nhục! Đầu óc phu nhân Nghiễm Bình Bá có vấn đề sao! Dù nói thế nào, cha nàng ta cũng là Đại Lý Tự khanh. Chu Thanh thế mà lại dám đánh người ngay tại cửa cung. Chẳng lẽ cứ thế mà xong chuyện sao!

Ngay lúc Trầm Minh Châu tức giận muốn nổ tung, Thạch Nguyệt Hinh đã ở đâu đi tới: "Mặt ngươi là bị Chu Thanh đánh à?"

Thạch Nguyệt Hinh lạnh nhạt nhìn dấu bàn tay đỏ rực trên mặt Trầm Minh Châu.

Trầm Minh Châu thật sự không ngờ có thể gặp Thạch Nguyệt Hinh ở đây. Nàng là biết hôm nay Chu Thanh không có Thẩm Lệ bồi tiếp mà một mình tiến cung, vậy nên mới chạy tới chặn đường Chu Thanh sao? Chỉ là không nghĩ tới, Nghiễm Bình Bá phu nhân cũng ở đây.

Vừa rồi lúc Trầm Minh Châu đứng chờ ở đây, rõ ràng không nhìn thấy Nghiễm Bình Bá phu nhân.

Trong lòng tức giận, Trầm Minh Châu 'ừ' một tiếng, đáp: "Giống như mụ điên vậy, gặp người liền.."

Không đợi Trầm Minh Châu nói xong, Thạch Nguyệt Hinh đã giơ tay tát thẳng vào bên mặt còn lại của nàng ta, sau đó chỉ thẳng vào mặt Trầm Minh Châu, hung ác nói: "Ta cảnh cáo ngươi, cách Chu Thanh xa một chút, còn để cho ta nhìn thấy ngươi tìm Chu Thanh gây chuyện một lần nữa, thì sẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu."

Nói xong, Thạch Nguyệt Hinh hất hàm, tựa như ác bá trừng Trầm Minh Châu một cái rồi quay đầu rời đi.

Trầm Minh Châu bưng khuôn mặt sưng như cái đầu heo, triệt để chết đứng tại chỗ.

Mẹ nó.. Ta trêu ai ghẹo ai!

"Thạch Nguyệt Hinh? Ngươi điên rồi sao! Ta và ngươi có thù sao! Ngươi đừng quên, ta sắp gả cho nhị hoàng tử điện hạ rồi đấy!"

Lửa giận thiêu đốt trong lòng, Trầm Minh Châu tiến lên một bước, túm lấy cánh tay Thạch Nguyệt Hinh.

Thạch Nguyệt Hinh cũng dừng bước chân, quay đầu cười lạnh nhìn Trầm Minh Châu.

"Gả cho nhị hoàng tử điện hạ sao? Thực sự là chúc mừng ngươi, chuẩn Vương phi, nhưng mà, ta không thể không nhắc nhở ngươi, cha của nhị hoàng tử nhìn thấy ngoại tổ mẫu của ta, cũng phải kêu một tiếng tỷ tỷ đấy! Ngươi thì tính là cái thá gì! Buông ra!"

Trên mặt Thạch Nguyệt Hinh bọc một tầng sát khí, trừng Trầm Minh Châu.

Trầm Minh Châu bị Thạch Nguyệt Hinh kích thích, đã sắp tức giận đến nổ tung: "Ngươi cũng đừng quên, ngoại tổ mẫu của ngươi đến nay còn không rõ tung tích, ai cũng nói là bị bệ hạ giam lỏng đấy!"

Thạch Nguyệt Hinh cười lạnh một tiếng, chuyển tay chỉ vào bên hàng thị vệ đứng cách đó không xa: "Có bản lãnh thì ngươi nói mấy lời này to thêm chút nữa đi! Xem người cha Đại Lý Tự khanh của ngươi có chống lại được tội tru diệt cửu tộc không!"

Trầm Minh Châu lập tức thầm giật mình, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng ta cũng ý thức được bản thân đã nóng giận mất khôn rồi.

Thạch Nguyệt Hinh hất mạnh tay Trầm Minh Châu ra, quát: "Con lừa ngốc, cách xa ta ra một chút!"

Trầm Minh Châu nhìn Thạch Nguyệt Hinh, không cam lòng hỏi: "Vì sao?"

Thạch Nguyệt Hinh mất kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi: "Cái gì?"

"Vì sao ngươi lại giúp Chu Thanh, rõ ràng là Chu Thanh đoạt mất người ngươi yêu nhiều năm như vậy! Tại sao ngươi còn muốn giúp đỡ nàng ta!"

Thạch Nguyệt Hinh liền nói: "Đừng có tin mấy lời đồn thất thiệt, ai nói với ngươi là ta yêu Thẩm Lệ nhiều năm? Ta chính miệng nói à? Không phải chứ! Ta cảnh cáo ngươi, chớ có giở trò trước mặt ta, ta cũng không phải là Chu Thanh! Con người ta mà nổi điên lên thì chính ta cũng phải sợ hãi, đến mai nếu ta thật sự làm ra chuyện gì, người bị hủy hoại là ngươi, còn ta nhiều nhất cũng chỉ bị cấm túc mấy tháng mà thôi."

Nói rồi, Thạch Nguyệt Hinh quay đầu đi về phía xe ngựa của mình.

Trầm Minh Châu bị nghẹn một hơi, sau đó phun ra một ngụm máu, ngã quỵ xuống đất. Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng ta vẫn là: Hủy, hủy, nàng ta muốn hủy hoại Chu Thanh.

Thạch Nguyệt Hinh rời khỏi cửa cung, lập tức đuổi theo xe ngựa phủ Nghiễm Bình Bá, đợi nàng đuổi kịp, xe ngựa của phủ Nghiễm Bình Bá cũng vừa hay dừng ở cổng lớn Chu gia. Vừa xuống xe ngựa, Chu Thanh nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh đến, cũng giật nảy cả mình. Hôm qua Thạch Nguyệt Hinh tới thêm trang, nàng cũng đã rất bất ngờ. Mặc dù là để tránh việc Thạch Nguyệt Hinh tìm nàng gây phiền phức, nàng đã nói Thẩm Lệ thích nam nhân, còn mình thích nữ nhân, nhưng mà.. Nàng cũng không ngờ, Thạch Nguyệt Hinh lại đến thêm trang cho nàng, mà lại còn thêm hẳn một rương.

Nghiễm Bình Bá phu nhân nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh, cười với nàng, tiếp đó vỗ vỗ tay Chu Thanh nói: "Tới tìm con đấy, con đi tiếp nàng đi, ta vào trước, trò chuyện với tam thẩm của con một chút."

Nói rồi, Nghiễm Bình Bá phu nhân tự nhiên như trở về nhà mình mà đi thẳng vào Chu gia.

Chu Thanh nhìn Thạch Nguyệt Hinh, hỏi: "Có muốn vào trong ngồi một lát không?"

Thạch Nguyệt Hinh cười ha hả tiến lên đáp: "Đâu chỉ ngồi một lát, hôm nay ta muốn ăn cơm ở chỗ này."

Nói xong, nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn Chu Thanh, hỏi: "Hôm qua, ngươi vẫn tốt chứ?"

Chu Thanh nghe ra vẻ đau lòng trong giọng nói của nàng ta, trong lúc nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào. Trước khi Chu Thanh xuất hiện, Thạch Nguyệt Hinh vẫn luôn một mực yêu Thẩm Lệ đến điên cuồng. Là nàng nói, Thẩm Lệ thích nam nhân, nàng yêu nữ tử, sau đó, Thạch Nguyệt Hinh liền..

Trời ạ! Không phải là Thạch Nguyệt Hinh thích nàng đấy chứ!

Nhìn Thạch Nguyệt Hinh, khóe mặt Chu Thanh mất khống chế mà giật giật mấy cái, đưa tay chụp lấy bả vai Thạch Nguyệt Hinh.

Thạch Nguyệt Hinh giống như bị điện giật, lập tức tránh ra, hô: "Đừng, hai chúng ta nói chuyện là được, đừng có động tay động chân, ta không thích nữ nhân, ta vẫn muốn gả cho một nam nhân! Thật đấy!"

Chu Thanh.. Thở phào một hơi. Thực sự là may mắn a!

"Không có, ta không hề có tâm tư kia với ngươi, chỉ là đơn thuần coi ngươi là bằng hữu thôi." Chu Thanh cười nói với Thạch Nguyệt Hinh.

Thạch Nguyệt Hinh cảnh giác nhìn nàng, hỏi: "Phải không?"

"Ừm."

Đang nói chuyện, Chu Bình nhảy từ phía trong cổng ra ngoài, hô: "Đại tỷ, tỷ nói xem hai nữ nhân thì có thể ở làm được gì với nhau!"
Nhấn Mở Bình Luận