Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

"Về thôi, về thôi!"

Bầu không khí náo nhiệt đến lật tung cả nóc phòng, trong nháy mắt liền chùng xuống. Cả đám người lần lượt cáo từ đến rời đi, chẳng qua bao lâu, gian phòng đã vô cùng trống trải.

Sôi nổi tán đi, tịch mịch rơi xuống.

Chu Hoài Sơn nghiêng người, ngồi ở trên ghế, đầu tựa vào lưng ghế ngước nhìn nóc phòng, trong đáy mắt, lấp loáng ánh nước, sống mũi cay cay.

"Sơn ca."

Vương Cẩn ghé vào bên cạnh Chu Hoài Sơn, yên lặng nhìn hắn một hồi, ngay lúc nước mắt của Chu Hoài Sơn sắp chảy xuống, thì Vương Cẩn mở miệng. Dọa cho Chu Hoài Sơn giật nảy cả người.

Chu Hoài Sơn vội quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt to tướng của Vương Cẩn, lập tức chán ghét đẩy tên kia ra, hỏi: "Sao ngươi còn ở đây?"

Vương Cẩn lại sáp tới đáp: "Hôm nay ta ngủ ở đây."

Chu Hoài Sơn lập tức mở to mắt, quát: "Lăn!"

Chu Hoài Lâm vội nói: "Nhị ca, trong nhà cũng không phải là không còn phòng trống, đều đã trễ như vậy, đến mai hai người còn phải đến Quốc Tử giám, đừng giằng co nữa, để hắn ngủ lại đi."

Vương Cẩn lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Để cho ta ngủ lại đi mà."

Bộ dáng đáng thương tội nghiệp như một đứa bé không có nhà để về vậy.

Chu Hoài Sơn nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.

Vương Cẩn lại tiếp lời: "Ngươi không nói lời nào, vậy ta cứ coi như ngươi đã chấp nhận nhé, vậy ta đi ngủ đây."

Chu Hoài Sơn thở dài một tiếng, tùy ý hất hất tay, dời mắt sang chỗ khác.

Tên Vương Cẩn này, kỳ thực tuổi tác không cách biệt mấy so với Tô Hằng, căng hết cỡ, thì cũng chỉ lớn hơn Tô Hằng hai ba tuổi, cùng tuổi với Thẩm Lệ. Bất luận nói thế nào, với số tuổi này, Vương Cẩn không nên thân cận với Chu Hoài Sơn đến thế mới phải. Ban đầu, Triệu Đại Thành qua lại gần gũi với hắn, một là bởi vì hai người đều công tử là lượt, hai là bởi vì tuổi tác hai người ngang ngửa nhau. Cũng đều đã là cha của đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi, đã là hai ông chú trung niên ngoài ba mươi cả rồi.

Nhưng còn Vương Cẩn.. Chỉ là một tên trẻ ranh to xác mười mấy hai mươi tuổi đầu, theo lý thuyết, không nên chơi cùng nhau mới phải!

Vương Cẩn chào hỏi Chu Hoài Sơn một hai câu, sau đó vui thích đi theo Chu Hoài Lâm ra ngoài, nhìn bóng lưng Vương Cẩn, Chu Hoài Sơn lại thở dài một tiếng. Lần này, Thanh nha đầu thành thân, hắn thật sự không ngờ, những lão già kia thế mà đều tới. Nhưng mà Vương Trình Khải lại không đến. Vương Cẩn nói, mấy ngày nay cơ thể Vương Trình Khải không thoải mái, không tới được. Tại sao lại muốn giải thích những thứ này với hắn chứ? Bây giờ hắn cũng không phải là Vinh Dương Hầu? Hắn là Chu Hoài Sơn thôn Khánh Dương!

Chu Hoài Sơn buồn buồn thở dài, suy nghĩ lại bay tới trên người Vương Cẩn. Hiện tại, hắn vẫn còn nhớ rõ bộ dáng lúc còn trẻ của Vương Trình Khải, cha Vương Cẩn. So với Vương Cẩn bây giừo, hoàn toàn khác biệt, căn bản không thể nhìn ra, Vương Cẩn chính là con trai của Vương Trình Khải. Dáng vẻ hai người không hề giống nhau chút nào.

Suy nghĩ đến Vương Cẩn cùng Vương Trình Khải, nỗi phiền muộn trong lòng Chu Hoài Sơn cũng vơi đi không ít, hắn mệt mỏi đứng lên khỏi ghế, duỗi lưng một cái rồi quay đầu định trở về phòng đi ngủ. Đến mai còn bị bà cô trẻ Chu Thanh kia tới dựng hắn rời giường đi học kia kìa!

Vừa vào phòng, Chu Hoài Sơn đã nhìn thấy một đống nằm cuộn tròn trên giường hắn.

"Mẹ nó! Vương Cẩn? Ngươi ngủ ở chỗ ta làm gì!"

Vương Cẩn ôm chăn lăn lộn trên giường, sau đó lộ ra cái đầu nhìn Chu Hoài Sơn nói: "Sơn ca, đêm nay ta và ngươi kề gối dạ đàm."

Chu Hoài Sơn tiến lên mấy bước túm lấy Vương Cẩn.

"Đàm luận cái rắm, ngươi cút ra ngoài cho lão tử! Ngủ ở phòng cho khách đi, bằng không thì cút về nhà ngươi đi! Xuống!"

Vương Cẩn gắt gao túm chặt lấy cái chăn, hô: "Không! Ta đã nằm xuống rồi!"

Chu Hoài Sơn..

Vương Cẩn mặt dày mày dạn cười: "Sơn ca! Chỉ một đêm! Một đêm!"

Chu Hoài Sơn chỉ muốn cho tên khốn này một cái tát.

Phủ đệ Đại Lý Tự khanh.

Trầm Hạt trằn trọc khó ngủ, trong đầu chỉ toàn là những lời ban ngày Chu Thanh đã nói. Những lời kia chẳng khác nào ruồi bọ, bò tới bò lui trong não hắn.

Hoàng thị bị Trầm Hạt lăn qua lộn lại đến mức trong lòng bất an, cũng không ngủ được, cuối cùng thực sự nhịn không được hỏi: "Hạt ca, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Trầm Hạt rầu rĩ thở dài, không nói chuyện.

Trong lòng Hoàng thị càng lúc càng không yên, liền ngồi dậy, mượn ánh trăng bên ngoài nhìn người bên cạnh, Trầm Hạt vẫn mở mắt nhìn chằm chằm xà nhà.

Hoàng thị thử dò xét nói: "Là vì chuyện hôn sự của Minh Châu sao? Người Minh Châu ngưỡng mộ trong lòng là thế tử Ninh Vương Phủ, nhưng.. Nàng gả cho Nhị điện hạ, mới là lựa chọn chính xác nhất, hiện tại nàng làm ồn ào, cuối cùng cũng sẽ tốt thôi."

Trầm Hạt quay đầu nhìn Hoàng thị.

"Trước kia, Thần Nhi thật sự đã chết rồi sao?"

Bàn tay Hoàng thị lập tức run bắn lên một cái, toàn thân giống như bị dội một chậu nước đá. Cũng may là dưới bóng đêm nên Trầm Hạt không nhìn ra sắc mặt trắng bệch của vợ mình.

"Hạt ca lại nhớ tỷ tỷ sao? Ta cũng nhớ tỷ ấy, đã nhiều năm như vậy, ta.."

Hoàng thị lau nước mắt, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi đang bao trùm toàn thân.

Trầm Hạt thở dài, giữ chặt lấy tay Hoàng thị hỏi: "Sao lại lạnh như vậy?"

Bàn tay Hoàng thị lạnh như một khối băng, hiện tại vẫn đang không ngừng run lên nhè nhẹ trong lòng bàn tay Trầm Hạt.

Trầm Hạt cả kinh, ngồi dậy sờ trán Hoàng thị: "Không nóng a, sao tay lại lạnh thế?"

Hoàng thị thuận thế đổi chủ đề: "Không mấy ngày nữa đã là hôn sự của Minh Châu, mấy ngày này ta có chút bận bịu, có lẽ là mệt nhọc quá độ."

Trầm Hạt nhìn nàng ta, đưa tay vuốt vuốt tóc mai của vợ, nói: "Những chuyện này, để cho mọi người đi làm là tốt rồi, nàng nghỉ ngơi đi."

Nói rồi, Trầm Hạt lại rầu rĩ thở dài một tiếng.

Hoàng thị cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Trầm Hạt, tuy trong bóng đêm không thể nào thấy rõ, những nàng ta cảm nhận được, trong lòng Trầm Hạt cất giấu tâm sự to lớn. Tâm sự trong lòng Trầm Hạt là cái gì, nàng ta biết rõ, cũng hiểu, chỉ cần ngày nào còn chưa trừ diệt tâm sự này, thì ngày đó nàng ta không thể sống yên ổn.

"Hạt ca, sao vừa rồi lại hỏi ta như vậy, là có người nói gì đúng không?"

Trầm Hạt gật đầu, lại thở dài, đáp: "Hôm nay ta đi gặp Chu Thanh."

Tròng lòng Hoàng thị vô cùng căng thẳng, vội vã nhìn Trầm Hạt.

"Chu Thanh giống như.. rất hận ta."

Hoàng thị có chút thở không ra hơi, kiệt lực trấn định, bày ra bộ dáng kinh ngạc, hỏi: "Hận chàng? Vì cái gì? Bởi vì mâu thuẫn với Minh Châu sao?"

Trầm Hạt lắc đầu, đáp: "Nàng.. Tựa như là vì Thần Nhi, hôm nay nàng hỏi ta, có biết là Thần Nhi chết như thế nào không, nàng còn hỏi ta, đến cùng là có biết Thần Nhi đã chết hay chưa không."

Hoàng thị suýt nữa đã ngất xỉu tại chỗ. Nàng ta âm thầm hít sâu vào hai hơi mới cố gắng trấn tĩnh lại được.

"Hạt ca, ta không biết vì sao Chu Thanh lại nói như vậy, nhưng mà, nếu như tỷ tỷ còn sống, đã nhiều năm như vậy, vì sao nàng không trở lại? Dù tỷ ấy không nghĩ đến ta, không nghĩ đến cha mẹ, chẳng lẽ cũng không nhớ chàng sao? Tình cảm của tỷ ấy cùng chàng sâu đậm như vậy, làm sao có thể không trở lại?"

Hoàng thị không chớp mắt nhìn chằm chằm Trầm Hạt, chờ hắn phản ứng.

Trầm Hạt rầu rĩ 'ừ' một tiếng, run giọng nói: "Đúng vậy, vì sao nàng ấy lại không trở về, nàng nói đi, không phải là nàng ấy.."

Hoàng thị bắt lấy tay Trầm Hạt, nói: "Không phải đâu, Hạt ca, không phải, tỷ tỷ đã mất rồi, năm đó tỷ ấy ngã xuống vách núi, tỷ ấy thật sự đã không còn!"

"Vậy tại sao Chu Thanh kia lại giống nàng ấy như vậy? Cái này thì cũng thôi đi, vì sao Chu Thanh lại hận ta, còn muốn nói ra câu nói như thế nữa. Chu Thanh nói những lời ấy là để cho ta cảm thấy, Thần Nhi không chết, để cho ta cảm thấy, Thần Nhi chính là mẹ của nó."

Hoàng thị lập tức run bắn lên. Nhưng hiện tại, nàng ta không có thời gian để hoảng sợ.

"Hạt ca một mực theo Trấn Quốc Công làm việc, Chu Thanh gả cho Thẩm Lệ, tự nhiên là phải giúp đỡ Thẩm Lệ, có lẽ nàng làm như thế, là do Thẩm Lệ dạy, chính là muốn Hạt ca thay đổi chiến tuyến."
Nhấn Mở Bình Luận